Chương 5

Nhờ phúc của Giang Mân, tôi và Giang Tân Diệp đã trở thành bạn cơm.

Ý là, tôi chuyên đi ăn chực cơm nhà Giang Tân Diệp.

Phải mất một tháng nữa cái mông của tôi mới được tái khám, điều này có nghĩa là tôi có thể ăn chực cơm nhà Giang Tân Diệp nguyên một tháng trời.

Chỉ cần nghĩ tới thôi là tôi lại cười ngoác cả miệng.

Bởi vì dì giúp việc nhà Giang Tân Diệp nấu cơm cực kỳ ngon!

Lúc đầu tôi còn thấy có chút xấu hổ, cần Giang Tân Diệp phải chủ động nhắn WeChat mời tôi một tiếng, tôi mới tẽn tò mà mò sang nhà bên.

Về sau số lần ăn cơm chực ngày càng nhiều, độ dày của da mặt tôi cũng càng tăng lên gấp bội, không cần anh nhắc, cứ tới giờ cơm là tôi lại hấp tấp chạy sang nhà anh bấm chuông cửa.

Tầng này được thiết kế với ba căn hộ riêng biệt. Giang Tân Diệp đập thông hai căn làm nhà ở, sắp đặt nội thất và trang trí, diện tích ít nhất cũng phải gấp ba lần căn nhà tôi đang ở.

Lần đầu tiên tới đây, tôi đã cảm thấy xót của rồi chạy thẳng ra ngoài.

Nghe nói anh vẫn còn bất động sản ở nơi khác nữa, so sánh người với người quả khiến người ta tức điên, tới bao giờ tôi mới có thể thành Bao Tô Bà* chứ?

(*) Bao Tô Bà: là một nhân vật nữ trong bộ phim “Tuyệt Đỉnh Kungfu”, do “nhất tỷ làng võ” – Nguyên Thu thủ vai. Trong phim, Bao Tô Bà cùng chồng mình sở hữu một khu trọ, là một bà chủ nhà rất chua ngoa đanh đá và là một bậc thầy võ thuật, nổi tiếng với tuyệt chiêu “Sư Tử Hống”.

Nhưng hiện giờ nghĩ vậy vẫn còn rất viển vông, tuần sau là tôi phải tiếp tục làm việc rồi, cứ trân trọng món canh đuôi heo của ngày hôm nay đi đã.

Ngày hôm qua dì giúp việc đã nói với tôi rằng hôm nay dì ấy sẽ hầm đuôi heo, khiến tôi lên cơn thèm cả ngày trời.

Không đợi kim đồng hồ chỉ số sáu, tôi đã đứng sẵn trước cửa nhà Giang Tân Diệp.

Cửa không khóa.

“Giang Tân Diệp?”

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên chính là mâm cơm đang đặt trên bàn ăn.

Dì giúp việc sau khi nấu cơm xong là về luôn, mà giày của Giang Tân Diệp đang đặt tại huyền quan, chắc chắn là anh đang ở nhà.

“Giang Tân Diệp!” Lần này giọng tôi có hơi lớn chút.

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ chính đã mở ra ――

Giang Tân Diệp đứng phía sau cửa, cánh cửa đã che đi mất một phần ba cơ thể anh.

Tóc anh vẫn còn ẩm ướt, thân trên cũng đang để trần, còn thân dưới thì đang được quấn lại bởi một cái khăn, nhưng có vẻ không được chặt lắm…

Cái trò giấu đầu hở đuôi này chính là thứ khiến con người ta kí©h thí©ɧ nhất.

Tôi trừng to mắt, cả người thẳng đờ.

Không khí yên lặng mất vài giây.

Giang Tân Diệp quay về sau nhìn đồng hồ điện tử, “Em đến sớm.”

Tôi liếc mắt qua chỗ khác, cũng không biết nên nhìn đâu mới hợp lý.

Nghe anh nói vậy, tôi chỉ về hướng cửa ra vào, “Vậy tôi về nhé?”

“…”

Anh nhéo mi tâm, “Không cần, em ngồi trước đi, để tôi mặc quần áo vào đã.”

Khi cửa phòng ngủ được đóng lại, tôi thở phào một tiếng, suýt chút là tôi nhịn hỏng luôn rồi.

Tôi vừa mới được chiêm ngưỡng đống cơ bụng của Giang Tân Diệp.

Cả đường nhân ngư nữa.

Ôi trời ơi cứu tôi!

Tuy rằng tôi đã xem vô số phim ảnh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nửa thân trên cực phẩm như vậy, lại còn được xem trực diện nữa.

Tôi ngồi ở bàn cơm, hiếm khi nào con quỷ đói không ám thân tôi như hôm nay. Tôi chỉ nằm sấp ở trên mặt bàn, vừa thấy xấu hổ vừa mường tưởng lại.

Càng nghĩ lại càng thấy nóng, kể cả tiếng Giang Tân Diệp mở cửa tôi cũng không nghe thấy.

Anh vỗ vỗ đầu tôi, “Em sao thế?”

Độ ấm truyền qua mái tóc khiến trái tim tôi run lên, tôi ngẩng đầu lên.

Sau khi thấy anh đã mặc áo phông vào rồi, tôi lại thất vọng, “Anh mặc quần áo rồi hả.”

Anh nhíu mày, “Chẳng thế thì sao nào?”

“… À thì, ý tôi là,” Tay của tôi vặn lên vặn xuống, cuối cùng cũng tìm được từ để biểu đạt, “Anh mặc rất đẹp.”

Giang Tân Diệp nhìn tôi, không hiểu sao mà anh lại nhoẻn miệng cười, “Mặc của em đỏ thật đấy.”

“A? Có hả?”

Anh rót cho tôi chén trà hoa cúc, “Uống chút đi, hạ hỏa.”

“…”

Tôi nhìn bông cúc phiêu tán trên mặt nước trà, nghẹn họng.

Cái bông cúc nhỏ xíu này, sợ là không dập nổi lửa trong lòng tôi.

Thấy tôi không uống, Giang Tân Diệp đột nhiên đưa tay qua, sờ trán tôi.

Tôi bất giác ngưng thở, lòng bàn tay run lên, bông cúc trong chén trà cũng vì thế mà trôi nổi.

“Sư Nhiên.”

Giang Tân Diệp thả tay xuống, vì muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi mà anh cũng xích lại gần hơn.

Đầu gối chúng tôi đυ.ng nhau.

“Hả?”

Tôi không nhúc nhích, đưa mắt nhìn anh, trong đầu lại nghĩ thầm, cái đồ đẹp trai quá đáng này, người bình thường quả thực không thể cầm lòng trước anh.

Nhưng ngay giây sau, anh lại nói: “Hình như em sốt rồi.”

“Dạ?”