Chương 4

Sau khi về đến nhà, tôi lại đánh giá căn nhà mới thuê này một lần nữa.

Nó lớn hơn so với căn hộ đơn bình thường, bởi vì đây là đầu tiên cho thuê nên trang thiết bị gia dụng vẫn còn đầy đủ và rất mới, tất cả mọi thứ đều tuyệt vời.

Điểm quan trọng nhất chính là, căn hộ này là của Giang Tân Diệp.

Vậy mà tôi vẫn thuê được.

Cái này có được tính là xác nhận vụ scandal năm đó không?

Nếu như những bạn học ở trường cấp ba kia biết hiện giờ tôi đang ở nhà của Giang Tân Diệp, group chat của lớp chắc chắn là nổ bùm bùm luôn.

Chỉ có thể nói, chuyện đời khó lường.

Nếu là trước kia… Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày tôi cho Giang Tân Diệp xem mông của mình.

Mấy ngày nay bạn thân tôi cứ ở riết bên này để giúp tôi, thờ ơ với bạn trai của mình.

Tới giờ cơm tối, bạn trai của cô ấy gọi điện liên hồi. Thấy vẻ mặt xoắn xuýt của bạn thân, tôi cũng quyết đoán bảo cô ấy mau mau đi hẹn hò, đừng để con nhà người ta leo cây.

Đợi cô ấy đi rồi, tôi nằm trên ghế sopha, chuẩn bị gọi đồ bên ngoài về ăn.

Lúc trông thấy McDonald’s, ngón tay đang lướt nhanh của tôi bỗng khựng lại.

Rời khỏi app giao hàng, tôi tìm lại số điện thoại của Giang Thân Diệp trong phần danh bạ.

Trước đây tôi không biết đó là ai, ghi tên anh là “Chủ nhà”.

Trước khi chuyển vào ở Giang Mân đã từng nói, nếu có vấn đề gì với nhà ở thì cứ tìm chủ nhà.

Suy nghĩ một chút, tôi sao chép số điện thoại rồi dán vào thanh tìm kiếm trên WeChat.

Và tôi đã tìm được tài khoản WeChat của anh ấy thật.

Ảnh đại diện của anh ấy mang chủ đề biển sâu, còn ID chỉ có ba chữ Giang Tân Diệp.

Tôi nhấn nút kết bạn.

Vốn tưởng rằng phải mất thêm một lúc nữa Giang Tân Diệp mới xem, không ngờ chưa tới nửa phút, anh đã đồng ý lời mời kết bạn của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào hàng chữ “Tôi đã đồng ý với lời mời kết bạn, hiện giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi”, đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ.

Trong tình huống như thế này, lẽ ra tôi nên chủ động kiếm chủ đề để nói chuyện mới đúng.

Nhưng Giang Tân Diệp còn nhanh hơn cả tôi: [Sư Nhiên?]

Tôi hít sâu một hơi: [Là tôi.]

Giang Tân Diệp: [Thân thể khó chịu chỗ nào hả?]

Tôi vò đầu bứt tóc, đột nhiên cảm thấy hành động thêm WeChat của mình thật kỳ quái.

Nghĩ một hồi thật lâu rồi tôi mới đánh chữ: [Vừa nãy tôi định gọi đồ ăn về nhà thì thấy McDonald’s, vì thế tôi muốn hỏi anh chút, lúc nào tôi mới có thể ăn McDonald’s?]

Ngay khi vừa nhấn nút gửi tin nhắn đi, tôi liền hối hận.

Cái cớ khỉ gió gì thế này.

Ngay phút sau, Giang Tân Diệp trả lời: [Cố nhịn chút.]

Tôi quẳng di động đi, cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.

Nhưng sau đó không lâu lắm, điện thoại của tôi lại rung lên.

Giang Tân Diệp: [Mở cửa.]

Tôi nhắn lại mấy cái dấu chấm hỏi.

Giang Tân Diệp: [Tôi có McDonald’s.]

Tôi: “…”

Sau khi kịp hiểu ra lời của anh có ý gì, tôi lồm cồm bò dậy, đi cực nhanh tới huyền quan để mở cửa.

Người đứng bên ngoài cửa là Giang Tân Diệp, trên tay anh cầm một hộp giữ ấm, ngoài ra còn có một túi giấy màu nâu, phía trên có in logo chữ M to đùng.

“Sao anh lại tới đây?”

So với người hoàn toàn bất ngờ là tôi, anh trông có vẻ điềm nhiên: “Giang Mân bảo tôi chiếu cố em nhiều hơn.”

… Giang Mân chẳng qua chỉ là miệng quạ đen tí thôi mà, chỉ nói miệng vậy mà đền bù chu đáo quá nhỉ.

“Có phải anh nợ tiền Giang Mân không?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Bằng không thì tôi cũng không biết vì sao mà anh lại nghe lời Giang Mân tới vậy.

Giang Tân Diệp sững sờ, “Đâu có.”

Anh mang đồ và nhà, chắc là do căn nhà này vốn dĩ là của anh, nên động tác đổi giày của anh cũng rất tự nhiên.

Sau khi đặt đồ lên bàn ăn, anh nói: “Nước canh xương là do dì giúp việc trong nhà tôi làm đấy, em ăn nhiều xương sườn cũng giúp cho việc dưỡng thương nhanh hơn.”

Sự chú ý của tôi chỉ dồn hết vào túi đồ ăn McDonald’s, nhưng khi mở ra nhìn thử, quả nhiên chỉ có món ngô ngọt.

Thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, Giang Tân Diệp nói: “Trên đường đi thấy nên tôi tiện tay mua thôi.”

Tôi chợt nhận ra có điều gì đó sai sai, “Vì đưa canh cho tôi mà anh phải vất vả chạy tới đây một chuyến sao?”

Anh nhìn tôi, cười đầy ẩn ý.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Không mang khẩu trang nên toàn bộ khuôn mặt của anh càng trở nên xuất sắc hơn, khiến vành tai tôi nóng lên.

Tôi hơi lui về sau một chút, “Tôi…tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi…”

“Không cần phải cảm thấy kỳ lạ đâu.”

Giang Tân Diệp chậm rãi tiến về phía tôi, giải thích:

“Tôi ở căn nhà đối diện với em, đi chuyến này cũng là vì tôi phải về nhà mà thôi.”

“Anh ở đối diện tôi? Vậy còn căn nhà này?”

“Ừ,” Giang Tân Diệp gật đầu, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản để nói ra thứ đắt tiền nhất quả đất, “Cả tầng này đều là nhà của tôi.”

“…”