Chương 25: Bao dưỡng biểu ca xinh đẹp

Chương 25. Bao dưỡng biểu ca xinh đẹp

Tiêu Hành nghiêng mặt sang một bên, mím chặt môi mỏng, theo cổ thon dài hướng lên trên là cằm trắng nõn dễ vỡ của hắn, đỏ một mảnh, như là tiểu nương tử bị đăng đồ lãng tử đùa giỡn.

Tựa hồ nếu nói quá đáng một chút, thì hắn sẽ cắn lưỡi tự sát.

Ngay cả Ninh Thiền nhìn quen nhiều tình huống cũng không khỏi tấm tắc bảo lạ ở trong lòng, nam sinh “Ngượng ngùng” như vậy thì sau khi tốt nghiệp nhà trẻ cô đã không chạm qua.

Nhìn như vậy, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác “Fan mụ mụ”.

Cô không biết chính là, Tiêu Hành đã sắp tức chết, trong lòng tính toán về sau nên thu thập tiện nhân này như thế nào.

Đoạn Chí Hằng vẫn là lần đầu tiên thấy học tỷ ăn mặc nóng bỏng như vậy, hai mắt đều sắp thẳng băng, nhưng rất nhanh trong lòng hắn tràn ngập áy náy,

Học tỷ chính là đoá hoa sen trắng cao khiết trên Thiên Sơn, sao hắn có thể nhìn chằm chằm ngực cô nhìn loạn đây?

Ninh Thiền hiểu được đạo lý một vừa hai phải, chậm rãi đứng dậy, chủ động đẩy xe lăn Tiêu Hành về phía xe cô.

Đoạn Chí Hằng vội vàng đuổi kịp: “Học tỷ, nhà , nhà biểu ca của em phá sản, mỗi ngày hắn đều bị đòi nợ, sắp bị người ta đánh tàn phế, học tỷ có thể xin thương xót hay không, tạm thời cho biểu ca ở nhờ một thời gian không ạ?”

Tiêu Hành lạnh lùng mà liếc mắt một cái nhìn Đoạn Chí Hằng, hắn vì tránh người ông ngoại phái tới, mới lung tung nói dối, không nghĩ tới Đoạn Chí Hằng thành thật lại có thể tự mình não bổ ra nhiều tiết mục như vậy……

Nhưng mà Đoạn Chí Hằng cũng không phải vì hắn biểu ca bà con xa này, xem kia vẻ mặt liếʍ cẩu kia, chỉ là vì mượn hắn tiếp cận học tỷ mà thôi.

Tiêu Hành càng nghĩ càng tới tức —— đây là đem hắn trở thành công cụ?

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Ninh Thiền chưa đã thèm mà nhìn thoáng qua biểu ca đẹp trai quá đáng kia, để Đoạn Chí Hằng đem hắn đỡ lên xe, chính mình ngồi vào trên ghế điều khiển.

Không chờ Tiêu Hành động thủ, Ninh Thiền đã nghiêng thân mình, nhếch cái mông to tròn được váy da bó sát, cặρ √υ" lớn cơ hồ dán ở trên ngực hắn, thong thả ung dung mà thay hắn thắt đai an toàn.

Tiêu Hành từ đầu đến cuối đề phòng cao độ, không nói một lời.

Đoạn Chí Hằng đem xe lăn đặt ở sau cốp xe, vừa định lên xe, chân ga ầm ầm, vụt một tiếng xông ra ngoài!

Hắn ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, gió đêm thổi qua, thổi tới một trận mùi hương BBQ nướng.

Thôi, vẫn là đi ăn bữa ăn khuya đi.

Trải qua một lần đua xe thiếu chút nữa đυ.ng vào người, Ninh Thiền học được bài học, không dám lỗ mãng nữa, ổn định vững chắc chạy xe đến bãi đỗ xe dưới lầu một căn hộ của cô ở trung tâm thành phố.

Ngày mai Ninh Nhiên và vị hôn phu về tới, trong nhà không tiện có người ngoài.

Thẻ gác cổng của căn hộ này cô ai cũng chưa cho, thỉnh thoảng không muốn về biệt thự, khi không muốn để ý Lăng Triệt cô sẽ đến nơi này ở vài ngày.

Tiêu Hành chân còn không có hảo, cần thiết đến có người đỡ mới có thể ngồi trên xe lăn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, liền tính là Ninh Thiền dán hắn dán vô cùng, hắn cũng chỉ đến cắn răng nhịn.

Căn hộ là một phòng xép rất đơn giản, cách bố trí mở, Ninh Thiền đi vào trong phòng, mở điều hòa lên, phảng phất giống như không người mà cởϊ áσ khoác.

Làn da cô trắng như tuyết, áo ngực mỏng manh chỉ có thể bao lấy một nửa vυ" trắng, không cẩn thận một cái, là có thể thấy quầng vυ" hồng nhạt.

Tiêu Hành nhắm mắt lại, cắn răng nói một câu: “Không biết xấu hổ!”

Ninh Thiền cười cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh hắn, cả người cơ hồ dán lên trên hắn.

“Biểu ca, em rất thích anh, đã lâu không có loại cảm giác mối tình đầu này.”

Tiêu Hành không để ý tới cô như cũ, ở trong mắt Ninh Thiền xem ra chính là liệt nam kiên trinh bất khuất.

Ninh Thiền châm chước một chút, sợ nói gì quá đáng thì liệt nam này cắn lưỡi tự sát: “Anh không có tiền em có thể cho anh tiền, còn có thể tiếp tục cho anh đi học, căn hộ này cũng có thể tặng cho anh.”

Ninh Thiền đã tự giác nói đến rất thân thiện và uyển chuyển, thích một người, còn không phải là dâng tặng cho người ấy những gì người ấy cần hay sao?

Cô cũng làm vậy với Lý Mỹ Lệ.

Lăng Triệt cũng làm vậy với cô.

Tiêu Hành khϊếp sợ rất nhiều, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, Ninh Thiền nhìn đôi mắt hắn xinh đẹp đến giống như hạt pha lê.

Tuy rằng hắn còn không có mở miệng, nhưng cô tựa hồ thấy hai chữ —— chán ghét.

“Cô muốn bao dưỡng tôi?”