Chương 15: Biểu ca một tay không thể cầm hết

Chương 15. Biểu ca một tay không thể cầm hết

Ninh Thiền lại tiến về phía trước, sắc mặt nam sinh có chút tái nhợt, tựa hồ đang làm gặp ác mộng, thân thể đều đang run nhè nhẹ.

Ninh Thiền thở dài một tiếng, không khỏi mà duỗi tay xoa mặt cho hắn.

Tiêu Hành chỉ có thể gắt gao mà nhắm hai mắt, kiềm chế xúc động muốn đánh người.

Nữ nhân chết tiệt này ăn gan hùm mật gấu, dám động mặt hắn……

Nếu không phải hiện tại hắn là hổ lạc đồng bằng, nhất định đem nữ nhân này thu thập một lần!

“Mặt này thật là đẹp mắt nha, có thể xuất đạo, hắc hắc, nếu mà cậu xuất đạo, tôi coi như fan mụ mụ của cậu.”

Ninh Thiền lầm bầm lầu bầu, có lẽ là lúc nãy làʍ t̠ìиɦ với Lăng Triệt quá mức dồn dập, nàng lại bắt đầu tâm viên ý mã, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ ngứa thật sự, ướŧ áŧ vô cùng, dươиɠ ѵậŧ cắm xuống tiến vào là có thể chảy nước.

Lăng Triệt hơn một lần ở trên giường cảm thán nàng thiên phú dị bẩm, đặc biệt là có thể bên cắm bên phun nước.

Gương mặt Ninh Thiền dần dần phiếm hồng, nhìn trên giường “Biểu ca phương xa”, lại nghĩ tới ba chữ “Fan mụ mụ” này, nếu lên giường thật, chẳng phải rối loạn bối phận hay sao?

Tiêu Hành hơi hơi mở mắt ra, thấy nữ sinh ngồi bên giường sắc mặt thẹn thùng ửng đỏ, ánh nắng ôm lấy đôi vai, thuần khiết như là thiên sứ lạc xuống trần gian.

Thoáng nhìn xuống dưới, lại là cặρ √υ" lớn căng tròn dưới lớp áo mỏng, có lẽ là vì thời tiết có chút lạnh, đầṳ ѵú xinh xắn đứng thẳng lên……

Tiêu Hành thu hồi ánh mắt, có chút khinh thường, khi nam nhân lạ mặt kia tiến vào nói mấy câu ấy, đã rất rõ ràng, nữ sinh này cũng không phải là người lương thiện.

Vốn dĩ Ninh Thiền cho rằng hắn thật sự đang ngủ, nhưng vừa nhấc mắt, lại phát hiện chăn giữa hai chân hắn nhô lên, trời lạnh nên chăn rất dày, có thể đội chăn lên nhất định không phải vật phàm.

Xem ra nam sinh này vẫn luôn giả bộ ngủ.

Ninh Thiền nhấp môi cười cười, một bàn tay chậm rãi duỗi vào, đầu ngón tay hơi hơi lạnh băng đυ.ng tới cơ bụng hắn.

Trong lòng Tiêu Hành lộp bộp một cái, bị chọc giận mà mở mắt ra, gắt gao trừng mắt nhìn Ninh Thiền.

Ninh Thiền bị ánh mắt sắc bén của hắn làm hoảng sợ, thật giống như liệp báo nhỏ hoang dại, trừng một cái, khiến cho hoa huyệt dâʍ đãиɠ của cô càng ngứa.

Ngoại trừ Lăng Triệt, nàng đã lâu chưa thấy qua nam sinh như vậy.

Tay nàng tiếp tục sờ soạng xuống dưới, cuối cùng cầm một phen…… A, một tay cầm không được.

“Cút!” Tiêu Hành tức muốn hộc máu, tựa như gặp nhục nhã vô cùng.

Nhưng chân hắn bó thạch cao, nhìn qua tựa như mỹ thiếu niên thủy tinh rách nát, nào còn có bừa bãi như dĩ vãng.

Một chữ “Cút”, lại có vẻ phá lệ ngây thơ.

Ninh Thiền cũng không phải là loại tính cách người khác bảo cô cút thì cô nghe lời cút đi, huống chi vẫn là mỹ thiếu niên “Một tay cầm không được” như vậy.

Nàng cười cười tiến lên, tay mềm mại có kỹ xảo mà vuốt ve quái vật khổng lồ giữa háng hắn, nhẹ nhàng liếʍ môi, nhả khí như lan: “Thẹn thùng như vậy, biểu ca anh vẫn là cái xử nam a……”

Xử nam? Cô mới là xử nam, cả nhà cô đều là xử nam!

“Cô gọi ai là biểu ca, ai là biểu ca cô? Cút!”

Tiêu gia bọn họ mà loại con gái dâʍ đãиɠ này có thể leo lên?

Ninh Thiền hồn nhiên không nghe thấy, nắm trứng dái no đủ của hắn, oa một tiếng, nhẹ giọng thở dài: “Biểu ca anh cũng không thủ da^ʍ sao?”

Mặt Tiêu Hành càng ngày càng đỏ, nhưng hắn ở trên giường bệnh, động cũng không động được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn cô: “Tôi muốn chém tay cô!”

“Em sợ quá nha……” Ninh Thiền thu hồi tay, vỗ vỗ ngực, nhìn vô năng cuồng nộ của hắn thì trong lòng cao hứng,

“Miệng em lợi hại hơn tay, anh muốn thử xem hay không?”

Tiêu Hành sắp tức giận đến thở không nổi, không ngừng thở hồng hộc, một bộ dáng sắp gặp nhục nhã vô cùng.