Chương 33

Ôn Noãn cuối cùng cũng được anh hôn như mong muốn, ngực nóng rực như muốn thiêu đốt, lưng lạnh ngắt vì dựa vào tường. Cô bị dày vò giữa cá nóng và cái lạnh, muốn đẩy anh ra, lại muốn anh ôm chặt hơn một chút.

Tiếng nói bên ngoài vọng vào.

"Đồ Nam thèm đến hỏng rồi hay sao? Ít thời gian như vậy mà cậu ta cũng không chịu buông tha em dâu?" Đây là tên Nghê Tín Huy xấu xa nhất. Anh ta là người nói nhiều nhất khi trêu chọc Hướng Đồ Nam tối nay.

"Vớ vẩn! Cậu thử nghẹn 5 năm xem?" Hà Chấn Thần nói.

"Thế nên là có thể thật sự nghẹn hỏng rồi, em dâu mới nói cậu ta không được." Đây là Trình Thừa Hiên.

Nghe âm lượng kia, rõ ràng là nói cho bên trong người nghe.

Đám bạn xấu xa này!

Ôn Noãn bị hôn đến mơ mơ màng màng, những lời cố ý chua ngoa mà bọn họ nói, cô thật ra nghe được đứt quãng.

Anh lại bỗng nhiên buông cô ra, môi vẫn hôn lên sau tai cô, giọng nói đè nặng hỏi cô: "Anh không được?"

Giọng nói mờ ám mà nguy hiểm, anh còn hôn từng chút từng chút một lên nơi mẫn cảm phía sau tai cô, điểm yếu nhất trêи l*иg ngực phía trước cũng bị anh nhào nặn, Ôn Noãn cũng sắp điên cuồng rồi.

Cô thở hổn hển dồn dập: "Cũng đã thật sự làm đâu..."

Sau khi trải qua bên nhau một lần nữa, anh chưa từng đao thật kiếm thật mà làm cô, làm sao cô biết được?

Anh cười khẽ, cắn tai cô: "Sau này thử một chút."

Rút tay ra, giúp cô sửa sang lại quần áo xong, Ôn Noãn vẫn dựa trêи tường thở hổn hển, tuyết trắng vốn dĩ trêи mặt đã sớm đỏ ửng.

Anh bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên cắn một ngụm trêи má cô.

"Có thể đứng được không?"

Tệ quá đi mất!

Ôn Noãn cắn răng, nâng một chân lên, còn chưa chạm vào anh, đã bị anh nắm lấy.

Cô đang mặc váy, chân trần trụi. Tay anh giữ lấy đùi cô, thuận thế trượt đi lên, cách một tầng vải dệt, lòng bàn tay ấn thật mạnh một cái.

Ôn Noãn cuối cùng không nhịn được, kêu ra tiếng. Sau đó bị anh giở trò cũ, hôn thật mạnh.

Lần này chân thật sự mềm nhũn không đứng nổi rồi.

--

Bên ngoài có ba người vừa trêu chọc anh vừa chờ anh, Hướng Đồ Nam vẫn rất kiên nhẫn mà chờ Ôn Noãn dịu đi.

"Khá hơn chút nào chưa?"

Chủ yếu là bên ngoài có người, Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái.

Hướng Đồ Nam cười khẽ, lại hỏi: "Còn có gì muốn hỏi không?"

Cô lắc đầu.

Không phải không có, là không muốn hỏi tất cả cùng một lúc.

Cũng không cam lòng hỏi một lần cho xong.

Lúc trước khi ở bên nhau, cô thích nhất là nghe anh kể những chuyện trước kia, từ lúc còn rất nhỏ, cho đến lúc gặp được cô.

Lần này ở hoàn cảnh này một lần nữa, cảm giác như bắt đầu mối tình đầu một lần nữa.

Từ lúc chia tay đến khi gặp lại, vừa vặn 1900 ngày đêm, những chuyện trong khoản thời gian này, cô muốn anh từ từ kể cho cô nghe.

Hướng Đồ Nam lại hôn cô xong mới rời đi.

Cách một cánh cửa, cô nghe rõ ràng tiếng trêu ghẹo anh của ba người kia.

Mặt Ôn Noãn lại nóng lên.

Thật là dính quá.

Còn dính hơn lúc mới vừa ở cùng nhau lúc trước.

Chờ hơi nóng kia hơi vơi đi, cô vào phòng tắm, sau khi cởi hết quần áo, thấy được mình ở trong gương.

Ngực có một mảng màu đỏ.

Tay cô lướt qua mảng đỏ đó, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến lần cuối cùng mà anh nhắc tới.

Hôm đó, cũng ở trước gương, anh đặt cô trêи trước bồn rửa tay...

Ôn Noãn lấy tay che mặt, lòng bàn tay nóng rực.

Khi đó sao lại lớn mật như thế nhỉ, rõ ràng chỉ mới lần thứ hai.

Ngón tay lại đi xuống một chút, lướt qua vùng bụng dưới phẳng lì.

Tim Ôn Noãn khẽ nhói một chút.

Em bé kia, chắc là đến vào lần đầu tiên.

Bởi vì vào lần thứ hai bọn họ có làm biện pháp bảo vệ.

Chỉ có lần đầu tiên, bởi vì cũng không có kế hoạch, nhất thời khó kìm lòng nổi, cho nên bất đắc dĩ, dùng cách ra bên ngoài.

Ngay lúc đó anh và cô, đều không biết loại phương pháp này thật ra cũng không an toàn.

Ôn Noãn vỗ mạnh lên mặt mình vài cái, không để cho mình suy nghĩ thêm nữa.

Cô không uống quá nhiều rượu, chỉ đủ giúp dễ ngủ hơn. Tắm rửa xong nằm trêи giường, Ôn Noãn ôm chăn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

--

Phía bốn người đàn ông.

Lúc này, lại không ai trêu ghẹo Hướng Đồ Nam nữa.

Cầm trong tay, cũng không phải rượu, mà là trà.

Người vẫn luôn trêu chọc anh nhiều nhất - Nghê Tín Huy cũng đã thay đổi sang bộ mặt đứng đắn: "Đây là, thật sự không sang Mỹ nữa?"

Hướng Đồ Nam cầm cái ly, chậm rãi nhấp một ngụm, gật đầu.

"Thật đáng tiếc." Trình Thừa Hiên nói.

Hướng Đồ Nam không vấn đề gì mà cười: "Về nước cũng như vậy. Đối với tôi mà nói, Noãn Noãn quan trọng nhất."

Cả hai người đều thổn thức một trận.

Dù sao cũng đã uống rượu, những thứ bình thường tò mò, cuối cùng nhân tiện uống chút rượu này, tranh thủ lúc vui vẻ, hỏi ra.

"Trước kia sao lại chia tay?" Người hỏi là Nghê Tín Huy, tay Hướng Đồ Nam nắm chặt ly nước, rũ mắt cười khổ.

"Trẻ người non dạ. Lấy sự ấu trĩ làm sự trưởng thành, lấy xúc động làm dũng khí." Anh nâng mắt lên, vành mắt đỏ ửng không thể che dấu, "Thật ra căn bản là không hiểu yêu một người là như thế nào."

Kết quả bị tổn thương, chính là người mà mình yêu nhất kia.

Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Mọi người đều trầm mặc.

Lúc trước Hướng Đồ Nam uống say nói lời thật lòng, sau khi tỉnh táo lại không nhắc đến cô gái kua nữa, ba người bọn họ ngầm kết luận, nếu thật sự có một cô gái như vậy, đây chắc chắn là bị tổn thương rồi.

Vốn tưởng rằng là anh bị cô phụ, nhưng bây giờ nghe, lại là anh mới là người có lỗi với Ôn Noãn.

Trình Thừa Hiên ngồi bên cạnh Hướng Đồ Nam vỗ vai anh.

Không nói gì.

Hướng Đồ Nam chỉ cười.

Anh đang nghĩ đến đứa bé kia.

Nếu năm đó anh không rời đi, với tính tình của anh, đứa bé kia khả năng rất lớn sẽ được giữ lại.

Nếu vậy đến hôm nay, cũng sẽ có thể đi mua được nước tương rồi.

Nhưng đau lòng nhất, là một Ôn Noãn cô đơn lại quật cường trước kia.

Không có người giúp cô chia sẻ, cũng không có người đồng hành cùng cô, chỉ có một mình cô, khi phải ở bệnh viện từ bỏ đứa bé, cô đã khó chịu biết bao.

Hà Chấn Thần cười cắt ngang bầu không khí cứng ngắc: "Thật ra em dâu rất lợi hại nhỉ. Đồ Nam, làm rõ cái này trước, chuyện công ty chúng tôi và công ty em dâu, còn có anh cậu, cậu có giúp em dâu không?"

Hướng Đồ Nam nâng mắt, trong nụ cười có vài phần tự hào lẫn kiêu ngạo: "Cô ấy không thích tôi nhúng tay vào chuyện công việc của cô ấy."

Hà Chấn Thần vỗ đùi: "Các vị, tôi đây phải khen ngợi em dâu rồi."

Nếu Hướng Đồ Nam không giúp, với tính cách của Hướng Đông Dương, có thể thu phục anh ấy, Ôn Noãn rất có năng lực đấy.

Quan trọng là, kế hoạch của cô cũng không phải là thỏa thuận một sớm một chiều.

Ngoại trừ Dương Lưu Thư đang làm đại ngôn, cô còn chuẩn bị hai người thay thế.

Đầu tiên, thời điểm Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư tuyên bố tin kết hôn, sẽ nhắc đến chuyện Dương Lưu Thư được Hướng Đoong Dương cầu hôn trong lúc quay video quảng cáo cho Trang sức Z, đây đúng lúc trùng hợp với slogan của Trang sức Z, thuận tiện đương nhiên có thể giúp nhà anh ấy quảng bá một lần.

Đến cuối năm, Dương Lưu Thư sẽ ra mắt một bộ phim chiếu Tết, nghe nói sự cạnh tranh trong cùng thời điểm rất khốc liệt, đến lúc đó bọn họ sẽ thả tin tức này ra, lúc trước Dương Lưu Thư đại ngôn Z châu báu kia chi quảng cáo trung, nam nhân kia bóng dáng chính là hướng Đông Dương. Này cử trừ bỏ thế Dương Lưu Thư điện ảnh làm tuyên truyền, bọn họ bên này, đương nhiên có thể đi theo cọ một đợt lưu lượng.

Quan trọng nhất là, vốn là một chuyện không ai thấy vui, cuối cùng trở thành niềm vui của mọi người, bốn trận toàn thắng, thực sự ngẫm lại là cảm thấy thật tuyệt vời.

"Gan em dâu lớn thật." Hà Chấn Thần dựng ngón tay cái, "Anh trai cậu mà cũng dám tính kế."

Hướng Đồ Nam bưng ly nước định uống, nghe vậy từ trong miệng chén giương mắt nhìn anh ta: "Lời này của cậu rốt cuộc là khen hay chê người ta?"

Hà Chấn Thần hai tay vui vẻ, ha ha cười nói: "Khen người ta, chắc chắn là khen người ta, tuyệt đối khen người ta."

Hai người kia ha ha cười, Hướng Đồ Nam nhìn Hà Chấn Thần, cũng cười.

Tiếng cười qua đi, bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Hướng Đồ Nam ngồi thẳng người, bưng ly nước, vẻ mặt biến đổi trở nên cực kỳ trịnh trọng: "Không nói nhiều lời, lấy trà thay rượu, kính các cậu một ly."

Lời quan tâm, bọn họ không muốn nhiều lời, cho nên dùng rượu rót cho anh.

Lời cảm kϊƈɦ, anh không muốn nói thẳng, cho nên lấy trà thay rượu.

Tóm lại, hết thảy, đều không cần nói.

--

Ôn Noãn trong giấc ngủ cảm thấy hô hấp không thông, mê mê hoặc hoặc mà tỉnh táo một chút, mới phát hiện là Hướng Đồ Nam đã trở lại.

Đang hôn cô.

Anh không bật đèn, tối lửa tắt đèn, chỉ có một cái bóng đen ở mép giường.

Cô vươn một tay từ trong chăn ra, quấn lấy cổ anh, mở miệng mới phát hiện giọng ngái ngủ khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"

"Gần ba giờ rồi."

Cô đau lòng: "Vậy mau đi tắm rồi lên giường đi." Nhíu mày, "Lại uống rượu sao?" Trêи người anh vẫn rất nồng nặc mùi rượu.

"Không. Uống trà."

Uống trà muộn vậy sao?

Mặc kệ, đi tắm mau rồi lên giường ngủ đi.

Anh không nhúc nhích, ngược lại còn môi dán lên môi cô, hôn môi xong đến hôn mặt, rồi hôn đến tai, mơ hồ không rõ, từng cái đều nóng bỏng người.

"Anh muốn em."

Muốn cô.

Đây là lúc nói chuyện với bọn họ vừa rồi, khát vọng bất chợt trào ra.

Bởi vì anh bỗng nhiên nghĩ đến mùa đông năm ấy, nhìn thấy cảnh cô được một người đàn ông khác nắm tay.

Anh đã từng hận Ôn Noãn có lẽ một tuần.

Nhưng một tuần qua đi, anh liền nghĩ thông suốt, hiểu cô.

Chỉ là từ đó về sau, trong đầu anh cứ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh cô và người đàn ông kia ở bên nhau.

Anh đã hơn một lần tưởng tượng dáng vẻ Ôn Noãn và chàng trai kia ở bên nhau.

Người từng thuộc về anh, dần dần sẽ được trao cho chàng trai đó, Hướng Đồ Nam sẽ dần dần phai nhạt đi trong trí nhớ của cô.

Ghen tị, ghen tị đến gần như phát điên.

Ngay cả bây giờ, biết là người vẫn là của anh, hoàn hoàn toàn toàn chỉ thuộc về một mình anh, khi nhớ lại những điều đó, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

Muốn cùng cô thân thiết, muốn chiếm hữu cô, muốn cho cô để lại dấu vết của mình, muốn xác nhận cô vẫn là của anh.

Nhất là khi biết bọn họ đã từng có con, cái loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.

Tâm tư của anh là thật sự muốn cho Ôn Noãn mang thai luôn bây giờ, để anh có cơ hội bên cạnh cô, đền bù hết những thiệt thòi trước kia cho cô, đền bù gấp đôi.

Ôn Noãn không biết những suy nghĩ đó của anh, đơn thuần cho rằng anh muốn thực hiện câu nói trước khi rời đi kia.

Cô ngủ đến nhũn cả người, bàn tay vuốt ve tóc anh mềm mại, giọng nói cũng mềm mại: "Vậy ahh mau đi tắm đi." Nghĩ đến thân thể anh, cuối cùng vẫn không quá yên tâm, lại nhỏ giọng nói, "Thân thể anh có ăn nổi không? Nếu không...... Em lên cho."

Trong bóng tối, bờ môi của anh ở bên tai cô dừng lại trong chốc lát, lặng yên không một tiếng động ngẩng đầu, đi vào phòng tắm.

Ôn Noãn ôm lấy chăn, nghe phòng tắm truyền ra tiếng nước, đột nhiên trong lòng xuất hiện một trận binh hoang mã loạn.

Thật ra mấy ngày nay anh đã đun nóng, nhưng cô vẫn hoảng hốt, còn hoảng hơn lần đầu tiên.

--

Lần đầu tiên đó, đối với Ôn Noãn mà nói, thật sự là ngoài ý muốn.

Đương nhiên, Hướng Đồ Nam có phải đã mưu tính từ lâu rồi hay không, cô cũng không rõ lắm.

Lúc ấy là sau ngày thi đại học xong một ngày, buổi sáng bọn họ cùng một nhóm người đi đến phòng bida lăn lộn nửa ngày, rồi cùng nhau ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong có người đề nghị đi đánh bài. Ôn Noãn trước khi thi đại học có bộ tiểu thuyết chưa đọc xong, nhớ thương kết cục, lười đi, liền lôi kéo Hướng Đồ Nam về chỗ anh.

Bởi vì mấy ngày nữa anh phải về quê, cô kỳ thật rất luyến tiếc, muốn ở một mình cùng anh nhiều hơn.

Hướng Mộc Dương là tùy tùng nhỏ của Hướng Đồ Nam tiểu tuỳ tùng, tuy rằng hai người bọn họ muốn ở riêng, thằng nhóc này vẫn đi theo về nhà, sau đó bị Hướng Đồ Nam hai ba câu tống cổ vào phòng mình.

Ôn Noãn đã tới nơi này, quen cửa quen nẻo sờ lên đầu giường, khoanh chân, nghiêm túc mà đọc cho hết tiểu thuyết.

Hướng Đồ Nam đưa cho cô một cái kem, cô ngay cả đầu cũng không ngẩng, vừa ăn hai mắt vừa nhìn chằm chằm cuốn tiểu thuyết.

Anh ngồi bên cạnh cô, cầm điện thoại ra.

Hai người đều mặc áo ngắn tay, cánh tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.

"Cho anh ăn một miếng." Anh bỗng nhiên nói.

Ôn Noãn rốt cuộc ngẩng đầu lên, trước tiên đưa kem qua cho anh, tiện thể quét qua điện thoại của anh một cái: "Đang xem cái gì đấy?"

Anh không trả lời, cũng không ăn kem, chỉ đột nhiên giữ chặt gáy cô, đưa cô đến trong l*иg ngực anh, cúi đầu hôn cô.

Hai người lúc trước là dựa vào một nụ hôn định tình, ở chung gần hai năm, đã từng hôn nhau vô số lần.

Nhưng lúc này, cô cảm giác có chút khác.

Tay anh không quá quy củ.

Hướng Đồ Nam rất thích hôn cô, nhưng tay anh vẫn luôn rất quy củ, nhiều nhất là nhào nắn cơ thể cô qua lớp quần áo, duy nhất một lần phá lệ, là sờ lưng cô.

Nhưng lúc này, anh đang sờ phía trước.

Trêи tay Ôn Noãn còn cầm kem, sợ kem chảy, lại cảm thấy ngứa, không khỏi giãy giụa lên.

"Đừng như thế, ngứa chết mất."

Hướng Đồ Nam ngẩng đầu lên từ cần cổ của cô.

"Muốn ngủ trưa không?"

Giọng anh có chút khàn, như đang bị bệnh.

Ôn Noãn muốn đọc tiểu thuyết, kem lại chưa ăn xong, không muốn ngủ lắm.

Cô lắc đầu.

Hướng Đồ Nam không nói chuyện, chỉ là nhìn cô.

Ôn Noãn ɭϊếʍ kem, lại nhìn Hướng Đồ Nam một cái, cũng không biết như thế nào, lại không cam lòng từ chối anh.

Cô duỗi thẳng chân, ném tiểu thuyết lên trêи tủ đầu giường, ɭϊếʍ một ngụm kem lớn.

"Chờ em ăn đã." Tầm mắt đảo qua điện thoại của anh, cô thuận miệng hỏi một câu, "Anh vừa nãy đang xem gì đấy?"

Anh cười một tiếng: "Em tốt nhất đừng xem."

Lấy tính tình của Ôn Noãn, đây quả thực đang mời cô xem. Cô thành thục ăn xong kem, tay duỗi ra trước mắt anh: "Đưa em."

Hướng Đồ Nam đưa điện thoại nhét vào dưới gối: "Quên đi, đi ngủ đi."

Ôn Noãn bĩu môi: "Em đếm một hai ba. Một... Hai..."

Trước khi đến "Ba", anh đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Năm năm qua, Ôn Noãn vẫn luôn suy nghĩ, nếu ngày đó cô không kiên quyết xem điện thoại của anh, sau đó liệu sẽ không không cầm lòng không đậu không.

Trêи thực tế, lúc ấy thấy những gì anh xem, cô thật sự hơi xấu hổ.

Anh sao lại đọc mấy loại tiểu thuyết như vậy chứ?

Biểu hiện của anh lại rất bình tĩnh: "Đây không phải rất bình thường sao, đối với chúng ta ở tuổi này mà nói. Đưa điện thoại cho anh." Vào lúc cô đưa điện thoại qua, anh nói một câu, "Đã nói em đừng xem."

Được rồi, chính là những lời này, chọc cho cô dựng lông rồi.

Xem thì làm sao nào?

Thật ra không phải rất thẳng thắn, nhưng lại rất có hiệu quả kiểu "Tỳ bà che nửa mặt hoa" (1), ngược lại càng dễ khiến lòng người tâm vượn ý mã.

(1) Tỳ bà che nửa mặt hoa (犹抱琵琶半遮面) - Câu thơ trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, miêu tả dáng vẻ bẽn lẽn bỡ ngỡ người kỹ nữ lần đầu khi gặp nhà thơ.

(2) tâm vượn ý mã (心猿意马): tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.

Ôn Noãn xem một lúc, hô hấp bất giác rối loạn.

"Noãn Noãn." Anh gọi cô.

Ôn Noãn ngước mắt lên, mặt còn phát ra lửa nóng, trong nháy mắt đối diện với anh, không tự giác cắn môi, nuốt một ngụm nước miếng.

Anh quỳ bên cạnh cô, giữ chặt tay cô, lấy điện thoại đi.

Nhưng không buông cô ra.

Lòng bàn tay anh rất nóng.

Hô hấp Ôn Noãn càng trở nên hỗn loạn, tầm mắt như dính trêи người anh, muốn anh dời đi, không thể động đậy.

Cô cứ trợn tròn hai mắt như vậy, mắt thấy mặt anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó, môi dán lên môi cô.

Hôm đó cô mặc quần đùi, quần jean của anh cọ xát chân cô, hơi ngứa, nhưng lại không thắng nổi ngứa ngáy trong lòng.

Nóng quá.

Nóng không nói lên lời, giống như muốn thiêu cháy.

Có thể là trời quá nóng rồi.

Tấm rèn có hơi dày, trong phòng cũng không được sáng lắm.

Có phải trời sắp mưa hay không?

Nhưng cảm giác không giống.

Khi tay anh sờ đến mép quần đùi, cô dùng tay ngăn lại một chút.

"Sợ sao?" Anh trầm giọng hỏi.

Ôn Noãn nhìn người phía trêи, ánh sáng tối tắm, trong mắt anh có một hình bóng nho nhỏ của cô.

Cô cũng biết, trong lòng anh, cũng có một hình bóng của cô.

Tay cô chậm rãi rụt trở về, lắc đầu: "Không sợ."

Hai chữ này, một nửa là lời nói thật, một nửa là đang cậy mạnh.

Anh như cười một cái, lại cúi đầu hôn cô.

Ôn Noãn thật ra rất khẩn trương, bất luận muốn thả lòng người như thế nào, vẫn khẩn trương.

Trong tay luôn muốn nắm lấy cái gì đó, cuối cùng chỉ có thể ôm anh.

Sau đó là ký ức hỗn loạn, cô nhớ rõ nhất, chính là đau.

Đau quá.

Thật sự đau quá.

Bất luận cô thả lỏng như thế nào, cũng không thể làm được gì, cuối cùng vẫn là đau đến khóc.

Gương mặt cô đẫm mồ hôi, lẫn nước mắt, tay còn gắt gao mà ôm Hướng Đồ Nam, trong lòng ʍôиɠ lung nghĩ rằng: Làm loại chuyện này, rồi, hai người bọn họ sau này chắc chắn sẽ không chia tay.

Sau khi mọi thứ cuối cùng cũng nguôi ngoai, cô đau đớn tột cùng, rồi khóc đến vô cùng mệt mỏi, sức cùng lực kiệt rúc trong ngực anh, cả hai mắt đều không mở nổi.

Cô lúc này mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Có thể có em bé không?"

Anh hôn cô không ngừng, rất chắc chắn nói: "Sẽ không. Không ra trong cơ thể em."

Cô yên tâm xuống, lại cố ý nhỏ giọng "hù dọa" anh: "Dù sao nếu có thật, anh sẽ đánh chết anh."

"Sẽ không có." Anh tiếp tục hôn cô, "Nếu có thật, chúng ta sẽ sinh nó ra."

Anh nói sẽ không, cô đã yên tâm, không để câu sau đó ở trong lòng, chỉ để anh hôn cô, liền muốn ngủ.

Anh lại nói: "Noãn Noãn, chờ sau này vào đại học ở chỗ anh, anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ anh."

Cô nhắm mắt lại cười: "Bọn họ không thích em thì làm sao bây giờ?"

Anh tóm được một tay cô, không ngừng hôn: "Sẽ không, bọn họ chắc chắn sẽ thích em."

Cô không nhịn được cười: "Em cũng cảm thấy thế. Em đáng yêu như vậy mà."

Anh nhéo mũi cô, cười nói: "Da mặt thật dày."

Cô lười mở mắt: "Anh mới biết sao. Hướng Đồ Nam, em nói cho anh biết, chúng ta như vậy rồi, sau này anh không được phép nhìn những cô gái khác, không được phép bắt nạt em, phải nghe lời em, đặc biệt là, không thể chia tay với em. Ngay cả em nói trước, anh cũng không được đồng ý, nghe thấy không? Nếu không em đánh anh đấy."

Anh như mỉm cười, ôm chặt lấy cô: "Được."

--

Cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Hình bóng Hướng Đồ Nam từ bên kia đi đến mép giường, trong bóng tối xốc chăn lên, mang theo cơ thể đầy hơi nước nằm bên cạnh cô.

tan

06/03/2021