Chương 42

Vào mùa đông năm năm trước, Vương Kiến Phong cùng bạn bè đến câu cá trong hồ chứa nước, khi đó anh mới vào đại học, đưa các bạn cùng lớp từ Giang Châu đến đây nghỉ đông.

Tôn Chí Châu lúc đó không nhìn thấy anh khi anh rơi xuống nước, nhưng Tôn Chí Châu và bạn gái mới quen lúc đó cũng ở gần.

“Vậy anh ta nhìn thấy cái gì?” Nghe xong, tôi cảm thấy khá khó hiểu, chẳng lẽ Tôn Chí Châu chỉ là nói bừa, lừa tôi thả anh ta đi thôi?

“Anh ta không thấy ai đẩy anh xuống nước, cũng không thấy anh rơi xuống nước. Nhưng anh ta nhìn thấy có người lẻn vào, trốn trong bụi rậm, gọi điện thoại nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, còn không quên dặn họ chuyển khoản tiền thưởng một trăm nghìn. Sau đó, khi nghe có người báo anh rơi xuống nước, anh ta đoán người đó chính là thủ phạm thực sự muốn gϊếŧ anh.” Vương Kiến Phong nói.

"Chỉ là đoán thôi? Chẳng phải anh nói người hại anh là tên Chuột sao?"

"Anh đã cho anh ta xem ảnh của tên Chuột nhưng anh ta không nhận ra.”

Tôi nắm chặt tay và chửi "Mẹ kiếp", mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt, dường như lựa chọn duy nhất và nhanh nhất là đi tìm tên Chuột.

“Anh ta đâu rồi?” Tôi hỏi Vương Kiến Phong.

Vương Kiến Phong nhàn nhạt nói: “Thả đi rồi”

"Thả? Anh Phong, anh ta là người của Dương Tử Ngang! Anh ta nếu như thoát được nhất định sẽ thông báo cho Dương Tử Ngang!"

Vương Kiến Phong nói: “Anh chính là để cho Tôn Chí Châu đi tìm Dương Tử Ngang, nếu anh ta không đi tìm Dương Tử Ngang, làm sao Dương Tử Ngang và tên Chuột biết được anh đang điều tra chuyện xảy ra vào năm năm trước! Nếu không thấy chúng hoảng sợ, anh làm sao biết được tiếp theo mình nên làm gì? Đừng lo lắng, nếu có người dám động vào anh, thì chỉ có con đường chết.”

Nói thì nói thế nhưng tôi cũng không yên tâm, Vương Kiến Phong chỉ luôn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn, có khi đến mức không còn cách nào giải quyết được.

Lần trước anh ấy đánh bại Dương Tử Ngang, đã khiến sự tự tin của anh ấy được thổi phồng, đây không phải là chuyện tốt, nhưng hiện tại tôi đã có biện pháp khác tốt hơn!

Kế hoạch của Vương Kiến Phong rất nguy hiểm, đó là để Mạnh Điềm liên lạc với Dương Tử Ngang và gián tiếp tìm hiểu về tên Chuột.

Tuy nhiên, làm thế nào để Mạnh Điềm đến gần Dương Tử Ngang vẫn là một vấn đề và cần có cơ hội.

Nhưng tôi không ngờ cơ hội lại đến nhanh đến thế, ngay ngày hôm sau. Sau khi tên Chuột trốn thoát, tôi sợ hắn ta sẽ trả thù Mạnh Điềm và Mạnh Hạo nên đã để hai chị em cô ấy sống trong ký túc xá công ty.

Mạnh Hạo là đàn em của Hoàng Đơn, bây giờ Hoàng Đơn đã chết, cậu ta không có việc gì làm, suốt ngày chống gậy đi lại trên đường phố, Mạnh Điềm vì chuyện này đã rất lo lắng, sợ người tiếp theo sẽ là em trai mình.

Quả nhiên cái gì càng lo càng nghĩ thì lại càng nhanh đến, Mạnh Hạo đã bị đánh.

Mạnh Điềm sợ hãi, người đánh Mạnh Hạo đã yêu cầu Mạnh Điềm đến đón, nhưng cô ấy, một phụ nữ chân yếu tay mềm sao có thể dám đến những nơi như vậy?

Sau nhiều lần cân nhắc, Mạnh Điềm không còn cách nào khác ngoài gọi cho tôi.

Nhìn thấy mũi cô ấy đỏ bừng vì khóc, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.

Lúc đó tôi nóng lòng muốn cứu Mạnh Hạo, bảo Mạnh Điềm đừng lo lắng nên khi chúng tôi lên đường tôi đều không thông báo cho Vương Kiến Phong hay Thôi Sĩ Đan biết.

Khi tôi đến nơi thì đã nhìn thấy Dương Tử Ngang đang khoanh chân đợi tôi, tôi mới nhận ra rằng mình đã bị lừa!

Dương Tử Ngang bị thương nặng, một chân bị bó thạch cao, những vết sưng tấy trên mặt vẫn chưa khỏi hẳn, hắn nhìn tôi cười nham hiểm.

Tôi muốn rời đi, nhưng cửa phòng riêng phía sau đã đóng lại, Mạnh Điềm sợ đến mức trốn ở phía sau tôi.

Nhìn thấy cô ấy ôm cánh tay tôi, trong mắt Dương Tử Ngang như bốc lửa: "Con khốn!"

"Nếu như mày còn dám mắng cô ấy như vậy, tao nhất định sẽ sống chết với mày.”

“Ninh Viễn, không cần phải dọa tao!” Hắn ta nắm lấy cánh tay Mạnh Điềm, kéo cô ấy, khiến Mạnh Điềm sợ hãi hét lên.

"Tao nói cho mày biết, con khốn này, hôm nay hoặc là mày ở lại đây với tao, hoặc là chuẩn bị nhặt xác thằng em trai mày đi!”

Mạnh Điềm vẫn đang giãy giụa, nhưng khi Dương Tử Ngang nói lời này, ánh mắt của cô ấy đột nhiên trở nên tuyệt vọng, cô ấy không còn đấu tranh nữa.

Tôi cảm thấy rất đau đớn, có ai lại muốn nhìn người phụ nữ mình yêu rơi vào tay người đàn ông khác?

Tuy nhiên, nếu Mạnh Điềm làm điều này vì em trai mình, tôi chắc chắn sẽ không thuyết phục được cô ấy.

"Đợi tôi, tôi sẽ quay lại cứu cậu!" Tôi nói với đôi mắt trợn ngược.

"Không cần phiền phức như vậy, tao muốn có được hợp đồng dự án City Stars trong vòng năm ngày, nếu không thì mày cũng biết hậu quả. Hơn nữa, Mạnh Điềm xem ra vẫn còn là trinh nữ, tao sẽ không một phát gϊếŧ cô ta ngay được, phải để cho cô ta từ từ hưởng thụ sung sướиɠ trước khi chết." Dương Tử Ngang cười dâʍ đãиɠ, thè lưỡi liếʍ má Mạnh Điềm.

Đừng quên bật thông báo, nếu thấy hay nhớ ủng hộ để mình có động lực dịch tiếp nhé. Vẫn còn rất nhiều điều thú vị ở các chương sau...