Chương 41

Tôn Chí Châu sắc mặt tái nhợt sau khi nghe thấy tên tôi.

“Tha cho tôi.” Anh ta nhịn hồi lâu, cắn môi, lẩm bẩm cầu xin tha thứ.

Không có cách nào để tôi có thể tha cho anh ta dễ dàng được. Nếu tôi không đến kịp thời, anh ta cũng sẽ không tha cho Lâm Thiên Thiên! Đây chẳng qua là quả báo của anh ta thôi!

Thôi Sĩ Đan nói với tôi: "Lâʍ đa͙σ Mẫn và cảnh sát ở tầng dưới."

Cho dù Lâʍ đa͙σ Mẫn là một con thú vô lương tâm nhưng cũng không có người cha nào không thể không tức giận khi nghe tin con gái mình suýt bị cưỡиɠ ɧϊếp.

"Cứ giao cho Lâʍ đa͙σ Mẫn đi." Tôi nói với Thôi Sĩ Đan: "Chú Thôi, hôm nay thật xin lỗi vì đã làm phiền chú. Cháu sẽ đãi các anh em một bữa."

"Được rồi, gần đây cậu và A Phong đều bận, khi nào rảnh thì báo chú sau."

Nghe tin Lâʍ đa͙σ Mẫn tới, Tôn Chí Châu sợ đến mức nắm lấy ống quần của tôi cầu xin: "Đừng giao tôi cho Lâʍ đa͙σ Mẫn! Tôi cầu xin anh!"

"Vừa rồi không phải là mày nói, cho dù có Lâʍ đa͙σ Mẫn hay cảnh sát ở trước mặt, mày cũng dám chơi Lâm Thiên Thiên sao. Bây giờ không chỉ Lâʍ đa͙σ Mẫn đến, mà cảnh sát cũng đến."

Tôn Chí Châu mặc dù van xin tha thiết nhưng thay vì mềm lòng tôi lại cảm thấy chán ghét!

Loại người này khi thấy bạn yếu đuối sẽ ra sức bắt nạt nhưng một khi thấy bạn mạnh mẽ thì sẽ quẩy đuôi như một con chó để lấy lòng bạn.

Nhưng anh ta mãi cũng không thể nào học được cách tôn trọng người khác!

Trong lòng những người như Tôn Chí Châu, con người được chia thành những giai cấp khác nhau! Nếu bạn là người có tiền có quyền, anh ta sẽ quỳ xuống và “liếʍ sạch giày” cho bạn, còn nếu bạn không quyền không thế, anh ta sẽ mặc sức mà chà đạp bạn.

Nếu tôi thông cảm với loại người này, tức là tôi đang tự tát vào mặt mình của bản thân trong quá khứ.

Tôi hoàn toàn không thương tiếc và đá anh ta đi.

"Ninh Viễn! Hôm nay nếu anh cứu tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật động trời!"

Tôi không thèm quay lại nhìn, người như Tôn Chí Châu thì có thể biết được bí mật gì đáng kinh ngạc, cùng lắm là anh ta chỉ có thể bịa ra một lý do để tôi có thể thả anh ta đi.

"Có thể anh không biết, nhưng tôi biết năm năm trước Vương Kiến phong ở huyện Dương đã bị người ta đẩy xuống hồ suýt chết.”

Tôi và Thôi Sĩ Đan nhìn nhau, vô cùng sốc. Đây không phải là điều ai cũng biết! Người bình thường thậm chí còn không biết Vương Kiến Phong rơi xuống nước suýt chết đuối.

Thôi Sĩ Đan là người trung thành nhất với Vương gia Vương Thịnh, ông ấy xem Vương Kiến Phong như con trai mình, hiện tại anh Phong lại ở huyện Dương và được giao cho Thôi Sĩ Đan chăm sóc, chính vì vậy Thôi Sĩ Đan coi trọng sự an toàn của Vương Kiến Phong hơn cả mạng sống của mình.

Ông ấy túm lấy cổ áo Tôn Chí Châu, kéo anh ta lên: “Nếu mày dám nói dối tao dù chỉ nửa lời, mày cũng biết hậu quả sẽ như thế nào!”

Tôn Chí Châu giật mình trước cơn tức giận như thú dữ của Thôi Sĩ Đan, tuy nhiên, để rời khỏi đây an toàn, và thoát khỏi tay Lâʍ đa͙σ Mẫn, hôm nay anh ta đành phải mất đi một nửa cái mạng, Tôn Chí Châu cố gắng bình tĩnh lại và run rẩy nói: "Lời tôi nói tất cả là sự thật! Đưa tôi ra khỏi đây và tôi sẽ nói cho các người biết!"

“Ninh Viễn, cậu cảm thấy chúng ta nên làm thế nào? Có muốn xin chỉ thị của Vương tiên sinh không?"

Tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, rất nhanh, có nhiều người đang đi vào.

Chàng trai đứng ngoài cửa bước vào và báo rằng Lâʍ đa͙σ Mẫn và cảnh sát đang đến đây.

Thành thật mà nói, tôi thực sự muốn giao tên khốn này cho Lâʍ đa͙σ Mẫn và cảnh sát! Tuy nhiên, nếu chưa tìm ra kẻ muốn hại Vương Kiến Phong, anh Phong sẽ không được an toàn dù chỉ một ngày.

"Không cần, đưa anh ta an toàn ra khỏi đây, lát nữa cháu sẽ đích thân đến hỏi!"

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, Thôi Sĩ Đan mang theo Tôn Chí Châu đi qua một lối thoát hiểm khẩn cấp khác, đồng thời cũng mang theo anh bạn của Tôn Chí Châu đi cùng.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Lâm Thiên Thiên, Lâm Thiên Thiên hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, trong lúc ngủ còn nói vài từ ngốc nghếch.

Váy của cô ấy rất ngắn, tôi bế cô ấy lên giường, đột nhiên cô ấy lật người lại. Tim tôi lỡ nhịp khi nhìn thấy nó.

Cũng may Lâʍ đa͙σ Mẫn đến kịp lúc, tôi không biết Thôi Sĩ Đan trong điện thoại đã nói gì với ông ta, ông ta trông rất hoảng sợ.

Sau khi vào phòng, ông ta choáng váng khi nhìn thấy Lâm Thiên Thiên đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

“Cậu đã làm gì con gái tôi?” Ông ta đẩy cặp kính gọng vàng lên và hỏi tôi: “Con gái tôi vẫn còn nhỏ, cậu phải có trách nhiệm với nó.”

Tôn Chí Châu đã bị bắt đi, Lâʍ đa͙σ Mẫn không biết người ức hϊếp Lâm Thiên Thiên chính là Tôn Chí Châu, ông ta còn lầm tưởng là tôi.

Nhưng thái độ của ông ta thật đáng kinh tởm! Lời ông ta nói không khác gì ông ta đang đem Lâm Thiên Thiên lên bàn cân và bán cô ấy.

Ngay cả Lưu Lôi theo sát cũng không nhịn được nữa, anh ta cắt ngang và nói: "Con lợn đã ăn bắp cải của ông, nhưng sao trông ông lại có vẻ vui hơn con lợn vậy?"

Trong lòng tôi thầm chửi rủa, tên béo ngu ngốc nhà anh mới chính là lợn!

Nhưng tôi không muốn Lâʍ đa͙σ Mẫn hiểu lầm, tôi thực sự không thích Lâm Thiên Thiên cho lắm, không muốn cô ấy có tình cảm gì với mình nên tôi nói: “Tôi không chạm vào con gái ông, và tôi cũng không gánh nổi bất cứ trách nhiệm nào, tôi chỉ là một tên tài xế quèn thôi.”

Tôi cho rằng đây là cách rất hay, những người ghét nghèo ham giàu sau khi biết tôi là tài xế thì thái độ của họ hẳn sẽ thay đổi.

Nhưng Lâʍ đa͙σ Mẫn thì khác, ông ta gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, bế Lâm Thiên Thiên trên giường lên rồi nói với tôi: “Cậu không phải là tài xế.” Sau đó ông ta rời đi.

Tôi không biết ông ta đã biết được những gì, nhưng đôi mắt cáo đó quá gian xảo.

Nhìn bóng lưng Lâʍ đa͙σ Mẫn biến mất khỏi cửa, Lưu Lôi tặc lưỡi: “Bọn họ đều nói con gái là người tình của cha ở kiếp trước. Tôi nghĩ chắc họ có quan hệ gì đó ở kiếp trước thật… "

Vì Thôi Sĩ Đan trình báo có một vụ hϊếp da^ʍ nên tôi phải lập biên bản với Lưu Lôi. Tuy nhiên, Lưu Lôi hiện đang là tay chân của Vương Kiến Phong nên anh ta không gây khó khăn gì cho tôi.

Sau khi xong việc, tôi vội vã đến Miêu Ninh KTV, nơi Vương Kiến Phong, Thôi Sĩ Đan và những người khác đã ở đó.

Vương Kiến Phong đang nghịch bình thuốc hít, nằm thoải mái trên đùi mỹ nhân.

Tôi không ngạc nhiên khi Vương Kiến Phong lại phóng túng như vậy.

Tôi trực tiếp bước tới, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh Phong, anh có hỏi được gì không?”

Kết quả tốt hơn tôi mong đợi, và Vương Kiến Phong thực sự đã moi móc được vài tin quan trọng.