Vương Kiến Phong buông tha cho Hoàng Đơn, nhưng anh không có ý định buông tha cho người khác, đặc biệt là cái tên Chuột.
Không biết tên Chuột có nghe thấy gì không nên đã bỏ trốn trước khi Vương Kiến Phong tìm thấy hắn.
Huyện Dương là nơi một bên là núi, một bên là biển, nếu người này thực sự trốn vào núi, dù có cố gắng tìm kiếm cũng không thể phát hiện.
Vương Kiến Phong vốn đã có ý định từ bỏ, nhưng Hoàng Đơn lại không chịu buông tha.
Hoàng Đơn sau khi phản bội Dương Tử Ngang mà đi theo Vương Kiến Phong, hắn ta đã rất lo lắng, hắn lo Vương Kiến Phong sẽ rút lời và tính sổ với vợ hắn- đây là một nước đi thông minh của Hoàng Đơn, bởi anh Phong quả thật không phải là một người đàn ông quá giữ chữ tín.
Để thể hiện lòng trung thành của mình, Hoàng Đơn đã đến lục soát nhà của tên Chuột, vốn muốn xem con chuột này gần đây có trở về nhà hay không, nhưng không tìm kiếm thấy một con chuột nào mà lại tìm được một lá thư từ năm năm trước.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh cho rằng bức thư này chính là có người ủy thác cho hắn ta đẩy anh xuống nước sao? Điều đó khó có thể xảy ra. Sao có thể trùng hợp như vậy được? Một người “liếʍ” máu trên lưỡi dao như tên Chuột sẽ giữ lại một lá thư trong năm năm ư?”
“Anh cũng không tin, nhưng trong thư còn đề cập đến thù lao, anh đã nhờ Lưu Lôi kiểm tra giúp anh. Tên Chuột tên là Giang Đông, năm năm trước quả thực có một khoản tiền một trăm nghìn nhân dân tệ đột nhiên được chuyển vào trong thẻ ngân hàng của hắn ta. Tên Giang Đông này chỉ là một tên khốn kiếp không có nghề nghiệp ổn định, sao đột nhiên lại có một số tiền nhiều như vậy?”
Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không thể nhận ra được nó là gì trong thời gian ngắn.
Vương Kiến Phong cũng đem thư đưa cho tôi đọc. Bức thư này hình như là từ năm năm trước, tuy được bảo quản tốt nhưng tờ giấy để quá lâu đã thấm ẩm và chuyển sang màu vàng. Dù vậy, tờ giấy viết thư vẫn có mùi thơm rất nhẹ, tôi đưa mũi lên ngửi thật kỹ. Loại giấy viết thư này có giá không hề rẻ, rất dày, có những đường sọc đen nổi nổi, bốn góc hình như có những đường chỉ vàng.
"Giấy viết thư này rất có giá trị. Chẳng trách hắn ta còn giữ nó. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi? Tại sao phải viết thư thay vì nhắn tin?" Tôi lắc đầu, trả lại tờ giấy viết thư cho Vương Kiến Phong.
“Lưu Lôi sẽ giúp chúng ta tra xem là ai đưa tiền cho tên Chuột, người này chắc chắn chính là hung thủ." Vương Kiến Phong cẩn thận gấp lá thư rồi bỏ vào túi giấy nâu, sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi, cau mày hồi lâu rồi thở dài.
“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt do dự của anh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
"Quả thực anh đã tìm ra, nhưng anh luôn cảm thấy người này không phải là kẻ sát nhân thực sự đằng sau mọi chuyện." Vương Kiến Phong nói tiếp: "Người trả tiền cho hắn ta là Dương Tử Ngang. Dương Tử Ngang là người hỗ trợ tài chính cho Hoàng Đơn, và Hoàng Đơn là ông chủ của Chuột, có chuyện gì thì cứ việc gọi hắn. Khi Chuột được gọi tới thì cứ ra lệnh trực tiếp, không cần phải viết thư.”
Tôi cũng sửng sốt, quả thực điều này thật kỳ lạ. Tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng không thể hiểu được nó sai ở chỗ nào.
Hóa ra tôi không hề biết Vương Kiến Phong bị đẩy xuống nước, tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy vô tình rơi xuống nước, nếu anh ấy không nhắc tới, có lẽ đời này tôi cũng sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng năm năm trước, Vương Kiến Phong vẫn còn là sinh viên đại học, ở huyện Dương lại không có kẻ thù nào, liệu ai đang muốn gϊếŧ anh?
Bất kể là ai, chúng tôi đều phải tìm được người này, hiện tại chúng tôi đang ở huyện Dương, ngày nào người này còn trốn trong bóng tối thì đối với Vương Kiến Phong là quá nguy hiểm ngày đó!
Tôi trịnh trọng nói: "Anh Phong đừng lo lắng, cho dù Dương Húc không phải là hung thủ thực sự đằng sau, ông ta cũng phải biết một ít chân tướng, em cũng sẽ giúp anh tìm ra hung thủ thực sự!" Vừa nói xong, tôi vừa nghĩ đến việc bây giờ Vương Kiến Phong đến tìm tôi, chắc chắn anh cũng chưa nghĩ ra cách gì.
Vương Kiến Phong nghe xong, xấu hổ gãi gãi đầu hai cái, cười nói: "Được rồi, chúng ta không phải đã đắc tội với Dương gia sao? Bây giờ điều tra Dương gia cũng không dễ dàng gì."
Đây là sự thật, Dương gia cũng không phải là người rộng lượng, nếu tình thế đã đến nước này, bọn họ căn bản đã không có khả năng có được hạng mục City Stars, Dương gia nhất định sẽ không cần thiết lấy lòng tập đoàn Triều Dương.
Tôi tự hỏi: "Vậy em nên làm gì?"
Vương Kiến Phong đặc biệt khó xử, anh mở miệng rồi lại nhìn tôi, tôi nhịn không được nữa, liền yêu cầu anh ấy nói thẳng: "Nghe nói cậu đưa người tới công ty, người này tên là Mạnh Điềm phải không?"
Tôi lập tức hiểu ra, vô thức ngẩng đầu nhìn anh ấy nói: "Anh muốn lợi dụng Mạnh Điềm? Không được!"
Tôi luôn tôn trọng Vương gia, Vương Kiến Phong là anh trai, là bạn, là ân nhân trong lòng tôi, nói chung tôi sẽ không từ chối bất cứ điều gì mà Vương gia yêu cầu. Nhưng Mạnh Điềm thì không thể, tôi cuối cùng cũng giúp cô ấy thoát khỏi sự quấy rối của Dương Tử Ngang, nếu để cô ấy lại gần Dương Tử Ngang lần nữa, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
"Anh chỉ nói vậy thôi, không được thì không được. Anh sẽ tìm một cô gái khác, haha." Vương Kiến Phong không cố chấp mà chỉ lẩm bẩm: "Cô ấy không thể nào là người yêu cũ của cậu phải không? Đừng trách anh Phong của em nhiều chuyện. À, anh đã nhìn thấy nó từ lâu rồi. Mỗi lần nhìn cô ấy, em liền nổi da gà khắp nơi ... Chỉ cần nói cho anh biết, và anh sẽ giúp em đuổi theo cô ấy…”
" ừm hưm ……" Tôi đang định bảo Vương Kiến Phong đừng buôn chuyện nữa thì một tiếng ho từ bên ngoài làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ninh Viễn, cậu thấy khỏe hơn chưa?” Giọng nói trong trẻo của Mạnh Điềm lọt vào tai chúng tôi.
Tôi và Vương Kiến Phong đều ngơ ngác, nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc chuyển chủ đề.
Nhưng tôi rất lo lắng, không biết Mạnh Điềm có nghe thấy lời tôi vừa nói hay không. Tôi sợ!
Trước kia Mạnh Điềm có chút coi thường tôi, chuyện này để lại trong lòng tôi một bóng ma tâm lí. Bây giờ tôi và cô ấy thân nhau như bạn bè nhưng tôi vẫn sợ Mạnh Điềm biết tôi thích cô ấy mà phớt lờ tôi.
Nhưng Mạnh Điềm tựa hồ như không nghe thấy, đặt giỏ trái cây lên bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi. Mạnh Hạo đi vào phía sau, tiểu tử này chống nạng nhảy lên nhảy xuống, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy tôi và nói: "Anh Viễn, nước da của anh trông đẹp hơn nhiều rồi!"