Chương 36

Trong lòng tôi rất biết ơn vì lần này anh chàng này cuối cùng cũng không gọi tôi là anh rể.

Chúng tôi trò chuyện vài câu, Mạnh Điềm rất ngạc nhiên khi thấy tôi và Vương Kiến Phong có mối quan hệ tốt như vậy, liền hỏi chúng tôi có quan hệ họ hàng hay không. Tôi không thể nói, Vương Kiến Phong cũng không muốn nói, nhưng đầu óc chúng tôi chợt cứng đờ, ngơ ngác không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Lúc này Mạnh Hạo hưng phấn phá vỡ thế bế tắc: “Chị, tạm thời đừng lo lắng về chuyện này. Không phải chị luôn nói muốn cảm ơn Ninh Viễn và Vương tiên sinh sao? Hiện tại cơ hội đã đến, Vương tiên sinh, không phải Vương tiên sinh nói cần chị tôi giúp gì sao…”

"Cậu!" Tôi sợ hãi ngồi dậy và lắp bắp: “Cậu nghe thấy rồi sao?"

Cái quái gì vậy...Tôi muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào. Họ đều nghe thấy, tất cả những lời nói nhảm của Vương Kiến Phong đối với tôi họ đều nghe thấy rồi.

Vương Kiến Phong nhìn tôi với vẻ thích thú và cười tinh quái, khiến tôi tức giận đến muốn đánh anh ấy.

Tuy nhiên, gương mặt xinh đẹp của Mạnh Điềm lại đỏ bừng, cô ấy cũng không hề tỏ ra tức giận, không phải cô ấy nên tức giận sao?

Mạnh Hạo vỗ đầu tôi nói: "Em nghe được, nhưng anh yên tâm, anh rể, em chỉ nghe được câu này thôi, còn sau đó em cũng không nghe thấy anh nói gì với Vương tiên sinh, anh không cần phải xấu hổ..."

Tôi che mặt, không còn sức để nói gì, Mạnh Điềm thấp giọng chửi: "Mạnh Hạo, em đang nói nhảm cái gì vậy?"

Lần này thật sự rất xấu hổ, không biết đứa trẻ này có cố ý hay không, lúc đó tôi thật sự nghĩ mình nên để bác sĩ vào tiêm một mũi an tử cho rồi.

Mạnh Điềm cũng sợ Mạnh Hạo tiếp tục nói nhảm nên đổi chủ đề nói: "Anh Vương, tôi nghe được lời anh vừa nói rồi, nếu tôi có thể giúp được gì thì cứ thoải mái hỏi. "

Vương Kiến Phong không trả lời, quay đầu nhìn tôi.

Tôi thực sự không muốn Mạnh Điềm đi, điều đó quá nguy hiểm, nhưng cũng không thể nói là tôi sẽ không dao động chút nào, bởi nếu làm vậy, tôi và Mạnh Điềm có thể có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.

"Thật ra, tôi không làm tất cả vì anh đâu." Mạnh Điềm nhéo góc chăn của tôi, cúi đầu nghiêm túc nói: "Nếu Vương tiên sinh không an toàn, mà Dương Tử Ngang cũng sẽ không buông tha cho tôi. Bảo vệ Vương tiên sinh có nghĩa là bảo vệ cho chính mình.”

“Nói hay lắm.” Vương Kiến Phong nghiêm túc nói: “Ninh Viễn, cậu xem bạn học cậu thật sự là người có hiểu biết”

"Được rồi." Tôi thở dài, Mạnh Điềm đã nói như vậy nên tôi gật đầu đồng ý.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Mạnh Điềm kiên quyết và độc lập như vậy, cô ấy rất khác với người phụ nữ yếu đuối, kiêu ngạo và hay khóc lóc trong ký ức của tôi.

Vương Kiến Phong bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi tôi gần như bình phục rồi mới nói chuyện này: “Tôi còn có việc ở công ty nên về trước.”

Vương Kiến Phong đứng dậy đi đến cửa lại ho khan một tiếng: “Mạnh Hạo, cậu lái xe của tôi.”

"Không cần... ồ! Đợi tôi đã, có tôi đây." Mạnh Hạo để lại một nụ cười đầy ẩn ý,

trước khi rời đi còn giơ ngón tay cái lên và nói với tôi: "Anh rể, cố lên."

Gương mặt xinh đẹp của Mạnh Điềm đỏ bừng, cô ấy cúi đầu xuống, dùng mái tóc đen dài che chắn để tôi không thể biết là cô ấy đang xấu hổ. Để bớt bối rối, cô ấy nói sẽ gọt một quả táo cho tôi và hỏi tôi nó ở đâu.

“Trên bàn cạnh giường đằng kia.” Tôi nói.

Cô ấy không suy nghĩ nhiều mà muốn lấy quả táo, nhưng có lẽ cô ấy lười đi vòng qua phía bên kia giường bệnh của tôi nên cúi xuống trực tiếp với lấy.

Nhưng cô ấy đang mặc một chiếc váy voan màu vàng ngỗng.

Đồng tử của tôi tại chỗ mở to, bộ ngực trắng như tuyết cách mắt tôi chưa đầy năm centimet, cô ấy không thể với tới, cô ấy ấn xuống càng lúc càng thấp, vô tình cọ xát chóp mũi của tôi. Lúc này Mạnh Điềm mới ý thức được mình đã chạm vào tôi, lập tức đứng thẳng dậy kêu lên, tay ôm ngực mặt đỏ bừng đến tận gáy.

“Tôi không nhìn thấy, tôi thực sự không nhìn thấy.” Tôi nhanh chóng giải thích: “Thật đấy, cậu đừng tức giận.”

Mắt Mạnh Điềm đỏ hoe, ngực phập phồng lên xuống, lấy ra hai chiếc khăn giấy ở đầu giường đưa cho tôi, lắp bắp: “Lau đi, cậu chảy máu mũi rồi.”