Quyển 1 - Chương 31

Giọng Lục Phong khàn khàn: “Lại đi tìm anh cả à…’”

Ánh mắt của Lục Phong và Lục Thịnh rất giống nhau, đều là mắt phượng xinh đẹp, lúc nhìn chằm chằm người khác lại hẹp dài.

Giống như dao.

Đôi mắt của cậu ấy giấu trong bóng tối nên Hề Dung không thấy được rõ ràng như vậy, nhưng ánh sáng lạnh lẽo không biết từ nơi nào phản xạ tới, làm cho cậu ấy cực kỳ hung dữ.

Cậu bị ấn lên sau cửa, động tác của Lục Phong cũng không mạnh, lại giam cầm tất cả hành động của Hề Dung, làm cho cậu không cách nào chạy thoát.

Hề Dung có thể nhìn thấy toàn cảnh trong ký túc xá của Lục Phong, cùng kích thước với ký túc xá của cậu, nhưng chỉ có một cái giường.

Lục Phong ở ký túc xá một mình.

Trong phòng không bật đèn nhưng một chiếc đèn sợi đốt nhỏ ở ban công có thể làm cho cậu nhìn thấy hình dáng cả phòng ngủ.

Sạch sẽ gọn gàng không giống như có người ở, chăn gấp thành khối vuông tiêu chuẩn như đậu phụ, sách trên kệ được sắp xếp theo kích thước tiêu chuẩn, trên bàn gần như không có đồ linh tinh, cả ký túc xá lạnh như băng, ngay cả ánh đèn cũng lạnh.

Lúc bàn tay thon dài sắp đυ.ng vào, Hề Dung theo bản năng tránh một chút, Lục Phong nắm chặt tay, không hề đυ.ng vào Hề Dung.

“Anh cả có thể đυ.ng vào anh, sao tôi thì không được?”

Không phải, tôi sợ cậu đυ.ng vào tôi sẽ khó chịu, nhưng Lục Thịnh đã biết hết bệnh tình của tôi.

Tôi sợ tôi làm cậu sợ.

Lục Phong cười lạnh, nói chuyện rất nhẹ nhàng.

"Mấy ngày nay Dung Dung đều rất bận rộn, vừa tan học, thì ăn cơm với Lục Thác, sau đó lại đến văn phòng của anh cả."

“Đã đi là đi mấy tiếng .”

"Từ lúc trời còn sáng đến khuya, lâu như vậy, ở văn phòng anh cả, hai người đang làm cái gì?"

Hề Dung mím môi: "Anh cả… đang dạy kèm cho tôi.”

Cậu không nói dối, hôm nay là dạy kèm.

“Phải không? Là do anh cả dạy kèm tốt hơn, còn tôi không được?”

Rõ ràng cậu ấy cũng đã nói muốn dạy kèm cho Hề Dung, ở trường cậu ấy đứng thứ nhất càng có thể hiểu rõ tình hình học tập của Hề Dung.

Anh cả vẫy tay một cái, thì không cần cậu ấy nữa.

Hề Dung không biết cậu ấy đang đi vào ngõ cụt gì, nhưng rất đáng sợ.

Cậu ấy vây cậu trong không gian nhỏ hỏi từng câu một, giống như cậu đã làm chuyện gì đó không thể cho người khác biết.

"Chúng ta không cùng lớp, cũng không cùng ký túc xá, không tiện cùng nhau học tập."

"Không cùng một lớp thì sao, hôm nay không phải Dung Dung đã đi tìm Dư Minh Tôn sao? Cậu ta học lớp 5, đường đi xa hơn nhiều so với lớp 3.…” Còn phải đi ngang qua lớp 3.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Bọn họ còn đang thảo luận về độ xứng đôi giữa thỏ ngoan và học sinh hư.

Ý chỉ Hề Dung và Dư Minh Tôn.

Nói xong câu này xong Lục Phong theo bản năng mím môi không nói lời nào.

Cậu ấy thật sự, giống như người chồng đang ghen tuông nói ra những lời khó nghe vậy.

Thật kém cỏi.

Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra những lời xúc động, thái quá như vậy.

Loại trạng thái này giống như bị bệnh gì đó.

Giống những người bị nhiễm bệnh ác tính, không thể kiểm soát suy nghĩ và hành động của mình.

Đầu óc của cậu ấy rõ ràng biết rõ, rõ ràng đã tự nói với mình, đã để người "Anh trai không cùng huyết thống" này vào khuôn mẫu.

Cậu là một gã xấu xa thấp kém.

Lâu rồi cậu ấy không gặp cậu, cũng ghét gặp cậu.

Không ngờ cậu chuyển trường.

Lục Phong rõ ràng có thể mặc kệ, loại người tính cách xấu xa này còn nhiều người muốn dạy dỗ.

Nhưng mà.

Ngày hôm đó ở phòng thể chất, thời điểm cậu chạy tới, tay cậu ấy theo bản năng muốn đỡ lấy cậu .

Cậu ấy không nhịn được mà nói chuyện với cậu, không nhịn được mà liếc nhìn cậu.

Hề Dung có chút yếu đuối.

Rất đẹp.

Cũng rất dễ bắt nạt.

Cậu hướng nội nhưng dịu dàng, ngu ngốc lại xinh đẹp.

Hoàn toàn đảo ngược ấn tượng vốn có của Lục Phong về cậu trong nhiều năm qua.

Hóa ra là như vậy sao?

Lục Phong mơ hồ nhớ lại khi còn bé...…

Nhưng cơn đau đầu như muốn nổ tung làm cho cậu ấy không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Ký ức rác rưởi hoàn toàn không cần nhớ lại.

Cũng không cần chú ý quá nhiều đến hành động của đồ bỏ đi.

Thế nhưng.

Từ đó về sau cậu ấy giống như sinh bệnh, không thể khống chế hai mắt và hành động của mình.

Không nhịn được đặt ánh mắt trên người cậu, không nhịn được mà chú ý cậu, tiếp cận cậu.

Hề Dung là một tên xấu xa.

Rõ ràng trêu chọc cậu ấy, câu dẫn cậu ấy, nhưng cậu lại có vẻ ngoài thuần khiết, và cậu thậm chí còn rất thân với Lục Thác .

Hai người kia ở cùng một ký túc xá, đóng cửa lại thì không biết đang làm cái gì, có ôm nhau hay không?

Giống như ngày đó cậu đã quyến rũ cậu ấy .

Lục Phong tưởng tưởng đến tình huống này thì gần như mất kiểm soát.

Không những thế.

Cậu còn ngồi lên người anh cả.

Tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức cậu ấy không biết lúc nào hai người đã có thể nói chuyện, thậm chí anh cả lạnh lùng nhất cũng bằng lòng để Hề Dung ngồi lên xe của anh ta.

Trong khoảng thời gian sau đó mà cậu ấy không biết, hai người có bí mật mà người ngoài không thể nào chen chân.

Đối với cậu ấy thì vô cùng né tránh, nhưng lại gần gũi với anh cả như vậy.

Từ ban công ký túc xá của cậu ấy có thể thấy rõ ràng Hề Dung đi qua tìm anh cả.

Từ con đường nhỏ gần căn tin, Hề Dung phải đi ngang qua ký túc xá nam, đi tới ký túc xá không có người, một mình đi lên lầu ba.

Cậu hết lén lút nhìn đông nhìn tây còn sợ người khác bắt gặp, giống như đang đi làm chuyện gì không thể để người khác bắt gặp.

Cậu thật đáng yêu, đi trên đường sẽ bị người ta nhìn trộm hoặc là - - bị mấy tên tự chủ kém hôn môi.

Cậu đi vào mất mấy tiếng.

Đến văn phòng của một người đàn ông.

Từ sáu giờ chiều đến chín giờ tối, mấy tiếng đồng hồ, Hề Dung lại nói chỉ học tập.

Cậu học sinh xinh đẹp còn chưa đầy hai mươi, Lục Thịnh lớn hơn cậu tròn mười tuổi.

Sau khi tan học anh ta lừa người đến văn phòng của mình, đe dọa hoặc là dụ dỗ, lấy danh nghĩa dạy kèm, khóa cửa lại.

Không biết hai người làm cái gì ở bên trong, lúc Hề Dung đi ra đồng phục học sinh đều bị nhăn, cổ áo với ống tay áo mắt thường cũng thấy không giống khi bước vào, thậm chí cổ tay áo cũng mở một cúc.

Mặt cậu đỏ bừng hoảng hốt như đi vào cõi thần tiên.

Giống như…

Bị chơi hỏng.

Hôm nay hơn tám giờ trở về, người đàn ông kia lại đưa cậu đến dưới lầu ký túc xá, nói chuyện một lúc lâu mới lên lầu.

Lục Phong ngửi cái đầu mềm mại của Hề Dung.

Không có mùi gì đáng ngờ cả.

Nhưng lại dính chút mùi nước hoa ghê tởm của người đàn ông kia, giống như từng ôm.

Ghê tởm.

Trên tay cậu, còn cầm thức ăn.

“Là mang cho Lục Thác sao?”

“Vâng... anh ấy có chút không khỏe.”

À.

Thì ra còn nhớ Lục Thác.

Đúng rồi, hôm nay còn mua đồ ăn vặt cho tên côn đồ lớp 5.

Rõ ràng từng bị tên côn đồ kia bắt nạt, nhưng lúc cậu ấy không hay biết cậu lại thân thiết với người đó, xuống lớp khác tìm người ở trước mặt mọi người.

Rõ ràng Hề Dung nhát gan như vậy.

Cậu lại bằng lòng đi xa tới đó, có rất nhiều tên ghê tởm đang nhìn.

Không phải bằng ánh mắt bình thường.

Bầu không khí rất không tốt, Hề Dung có thể cảm nhận rõ ràng Lục Phong đang tức giận, giống như tính chiếm hữu của trẻ con.

Mà Lục Phong rõ ràng đã cao lớn như vậy, trưởng thành đã lâu, cậu ấy lạnh lùng lý trí, là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường, là hotboy của trường trung học Minh Đức, còn có thể khéo léo ứng phó với sự yêu thích của nhiều người như vậy, là học sinh tốt được thầy cô và bạn học tin tưởng.

Không thể nào.

Nhìn Lục Phong có vẻ không bình thường, có phải cũng bị nhiễm bệnh không?

Nhưng...…

Đèn sợi đốt ở ban công chiếu vào, có thể thấy ngũ quan tuấn tú của cậu ấy không có chút thay đổi nào.

“Lục Phong, tôi muốn về ký túc xá….”

Bộ dạng của Lục Phong rất hung dữ, trong nháy mắt cậu bị kéo qua giống như bị dã thú hung dữ vồ tới, nhưng sau khi cậu ấy nhẹ nhàng nói mấy câu lại không nói nữa.

Cậu ấy chỉ yên lặng và nhìn cậu.

Bộ dáng Lục Phong có hơi lạnh lùng.

Giống như cậu ấy đã làm chuyện xấu, làm cho Hề Dung không được tự nhiên.

Nói xong những lời này Hề Dung lập tức cảm nhận được không khí càng lúc càng lạnh, khuôn mặt tuấn tú của Lục Phong kề sát, mắt phượng hẹp dài nhìn cậu chằm chằm, trong nháy mắt này bản năng của Hề Dung cảm nhận được nguy hiểm, da gà gần như nổi lên.

Lông tơ Hề Dung dựng thẳng lên giống như khi bị đυ.ng vào làm bộc phát hội chứng sợ bị chạm.

Tựa như Lục Phong sẽ làm chuyện gì đáng sợ với cậu vậy.

“Cộc cộc.”

Phòng 303 đột nhiên bị gõ cửa , Hề Dung sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên.

Đúng lúc cậu đang tựa ở sau cửa, tiếng gõ cửa gần bên tai, cậu gần như có thể cảm nhận sự rung động của cánh cửa.

Lục Phong vội vàng kéo cậu lại che chở.

Người bên ngoài nhẹ nhàng gọi.

“Hề Dung, cậu ở bên trong sao?

Giọng nói rất nhẹ, mang theo rung động sền sệt, giống như kích động muốn chết, nhưng lại cố đè nén sự kích động để thấp giọng nhẹ nhàng gọi.

Giống như muốn dụ người ra ngoài.

Hề Dung theo bản năng lùi về phía sau một chút, lưng dán vào ngực Lục Phong.

Cách đồng phục học sinh nên không thật sự động chạm, l*иg ngực với bả vai của Lục Phong rất rộng, xem ra cậu ấy không sợ cái gì, khiến cho Hề Dung không thấy sợ hãi như khi ở ký túc xá một mình.

Không phải một mình, còn có Lục Thác, chỉ là Lục Thác mỗi lần đều đang ngủ.

Thân thể Lục Phong cứng đờ, Hề Dung vội vàng tránh xa một chút, nhưng người bên ngoài lại nói chuyện.

"Tôi biết cậu ở bên trong, Dung Dung, tôi nhìn thấy cậu rồi."

"Cậu ở cửa đúng không, nhanh mở cửa nha, tôi có cái này cho cậu, là thứ quý giá nhất của tôi..."

Hề Dung lui về phía sau nửa bước, một đôi tay thon dài nhẹ nhàng đè vai cậu lại.

“Đừng sợ.”

Ngón tay Lục Phong thon dài khớp xương rõ ràng, lớn hơn bàn tay Hề Dung một vòng, có thể hoàn toàn nắm chặt đầu vai mỏng manh của cậu, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay.

Đôi mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào cửa, rất lạnh lùng, nhìn kỹ sẽ thấy sát khí.

Trong lòng Lục Phong không vui lại vừa lúc có chỗ trút giận.

Giọng điệu của cậu ấy rất lạnh lùng, giọng nói không lớn, nhưng rất tỉnh táo, gần như gằn từng chữ để cho bên cái tên ngoài nghe thấy.

“Tôi ở trong này.”

“Ai muốn chết?”