Quyển 1 - Chương 30

Lúc này Dư Minh Tôn mới nhìn thấy thứ cậu đang cầm trong tay.

“Cái gì tôi cũng đều không có…” Hề Dung hình như có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ có thể mua chút đồ ăn vặt ngon cho anh, cám ơn anh nói cho tôi biết chuyện mà tôi muốn biết."

Một túi đồ ăn vặt lớn, đều là những thứ mà học sinh bình thường thích ăn, đồ uống mát lạnh đã dán lên mu bàn tay, Dư Minh Tôn từ lâu đã không ăn những thứ này lại nhịn không được lấy chai nước ra, vặn một cái mở nắp ra.

Anh ta ngửa đầu uống hết nửa chai.

Giống như đúng lúc giải được cơn khát của anh ta.

Lúc anh ta phục hồi tinh thần lại đã được mấy phút, cậu học sinh xinh đẹp đã sớm quay lại phòng học.

Cũng đúng, lá gan thì nhỏ, nếu cậu đến muộn có thể sẽ bị dọa vỡ mật, giáo viên phê bình hai câu nói không chừng còn khóc.

Trên hành lang một học sinh cũng không có, hành lang im lặng, anh ta xách theo một túi đồ ăn vặt lớn, khi đi cũng có thể nghe thấy tiếng lạo xạo giòn vang của đồ ăn.

Anh ta đột nhiên che mặt nở nụ cười.

“....Thật đúng là mắc mưu lớn của cậu.”

“Bị mấy gói đồ ăn vặt này đuổi đi rồi.”

Còn cảm ơn trước việc anh ta nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết.

Cái gì cũng chưa nói đã cậu cám ơn trước, đồ ăn vặt cũng đã ăn rồi, anh ta có thể không nói sao?

"Đúng là...bị mắc bẫy rồi ."

. . . . . . . .

Sau khi từ lớp 5 trở về, Hề Dung gần như không rời mắt khỏi điện thoại, chờ Dư Minh Tôn gửi tin nhắn cho cậu.

Cũng không còn tâm trạng để học bài.

Thỉnh thoảng cậu chú ý Lục Thác ở bên cạnh một chút, xem ra cũng không khác gì người bình thường, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cậu luôn cảm thấy màu môi của cậu ta đậm hơn trước một chút, trạng thái tinh thần của cậu ta cũng không tốt lắm, cậu ta đang hoảng hốt.

Dư Minh Tôn thỉnh thoảng cũng nhắn tin với cậu, ngắn ngủn vài câu, cũng không nói đến điểm mấu chốt.

[Buổi chiều tan học đến căn tin chờ tôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ cẩn thận kể mọi chuyện cho cậu.]

Nhưng mà buổi chiều khi tan học cậu không rảnh, Lục Thịnh gọi cậu đến văn phòng của anh ta, nói trong nhà đưa cơm tối đến, muốn ăn cơm cùng với cậu.

Không qua thì sẽ tới đón cậu.

Các bạn học trong lớp chưa từng gặp mặt chủ tịch của trường học, Lục Thịnh lớn lên dễ nhìn như vậy, nếu anh ta đến đón cậu nhất định sẽ bị cả lớp, thậm chí toàn bộ bạn học nhìn chằm chằm.

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Lòng bàn tay cậu ngứa ngáy, thời gian còn chưa đến nhưng cậu đã nhớ lại quá trình trị liệu ngày hôm qua đã làm cho cậu thoải mái cỡ nào, thậm chí lúc đó cậu đang tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của làn da được chạm vào thấm vào tứ chi, cực kỳ thỏa mãn.

Cảm giác ghê tởm lúc mới bị chạm vào vẫn khiến cậu sợ hãi, nhưng cảm giác thoải mái hình như lớn hơn cái loại e ngại kia.

Thật muốn, thật muốn bỏ tay của người ta vào trong túi rồi len lén sờ.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì cả người Hề Dung đều không ổn.

Quả nhiên cậu rất giống biếи ŧɦái, người bình thường cũng không có suy nghĩ dơ bẩn như vậy!

Chỉ một lát sau là tan học, thừa dịp các bạn học đi căn tin ăn cơm, Hề Dung len lén đi đến văn phòng của Lục Thịnh.

Mùi thơm của thức ăn phả vào mặt.

Trước lúc cậu bước vào thì cái nắp đã được mở ra, còn bày biện đẹp mắt trên bàn ăn.

Lục Thịnh vẫy vẫy tay: “Mau tới đây ăn cơm.”

Lúc Hề Dung đi qua thì bát đũa đã được chuẩn bị xong.

Đồ ăn quả thực hơi nhiều, cậu còn thấy mấy món Lục Thác thích, có chút muốn gói mang về cho cậu ta.

Vừa rồi Lục Thác nói không khỏe, cũng không đi ăn cơm.

Ăn cơm xong Lục Thịnh còn dạy kèm cho Hề Dung một vài bài tập, lấy bài thi Mãn Giang Hồng của cậu ra nhìn vài lần, cau mày lên kế hoạch học tập.

“Thành tích thật sự quá tệ.”

“Vâng." Hề Dung ôm bài thi của mình, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời dạy.

Ngoan quá.

Giống như một học sinh ngoan có thành tích tốt vậy.

Cũng không biết thi như thế nào, làm sao có thể thi thành loại điểm số này.

Không nghĩ ra.

Nhưng...…

Có hơi đáng yêu.

“Quên đi, sau này đừng gây dựng sự nghiệp là được.”

Không gây dựng sự nghiệp đầu tư lung tung gì đó, tiền của Lục Thịnh có thể nuôi cậu mấy đời.

“Mau tới đây, chúng ta bắt đầu đi.”

Lại bắt đầu tiếp xúc giống như ngày hôm qua.

Không biết có phải là ảo giác hay không, đau đớn do bị bài xích ít hơn so với ngày hôm qua một chút, cũng không lâu lắm cậu đã đuổi theo tay của Lục Thịnh ôm vào trong ngực giống như đang ôm bảo bối.

Đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Hề Dung mới miễn cưỡng tách khỏi anh ta.

“Hôm nay về sớm như vậy sao? Mới tám giờ." Cậu còn đặt đồng hồ báo thức, Lục Thịnh có chút kinh ngạc.

Hề Dung hơi mặt dày nói: "Có thể dùng lò vi sóng của anh một chút không, tôi muốn hâm nóng hai hộp thức ăn, mang cho Lục Thác một chút."

. . . . . . . . .

Lúc đưa Hề Dung về ký túc xá, Lục Thịnh rõ ràng có hơi lạnh lùng.

“Lục Thác bảo cậu mang về sao? Cậu ta biết cậu tới chỗ này?”

"Không có, anh ấy có chút không khỏe, vừa khéo, anh ấy thích ăn hai món này."

“À.” Lục Thịnh cười lạnh một tiếng, "Cậu còn rất quan tâm cậu ta.”

Chốc nữa chắc Lục Thác sẽ vui đến chết mất.

“Mỗi ngày anh ấy đều mua cơm giúp em…” Giúp anh ấy mang chút đồ ăn về là việc nên làm.

Đã đến dưới lầu ký túc xá, Lục Thịnh nhịn không nói đến chuyện của Lục Thác nữa, còn liên tục căn dặn cậu.

"Buổi tối có chút nguy hiểm, đừng ra ngoài."

Hình như anh ta lại không yên tâm, còn nói: "Hay đừng trở về ký túc xá, tối nay ngủ với tôi đi, giường ở ký túc xá của tôi rất lớn."

Nói xong lại mím môi, ngậm miệng.

Câu vừa giống quấy rối tìиɧ ɖu͙© vậy.

Phòng của anh ta ở trường học rất lớn, hoàn toàn có thể để cho Hề Dung ở lại.

Gần đây thật sự rất nguy hiểm, anh ta có linh cảm không tốt lắm.

Chỉ là khi nói ra lại có nghĩa khác.

Đặc biệt là, anh ta lớn hơn Hề Dung mười tuổi.

Đã có thể gọi là chú rồi.

So với Lục Thác hoặc Lục Phong cùng tuổi, có sự khác biệt thế hệ.

Lỗ tai Hề Dung đỏ bừng: "Em, em quay về ký túc xá là tốt rồi, buổi tối sẽ không ra ngoài!”

“Ừ, chú ý an toàn.”

Hề Dung mang theo đồ ăn nóng hổi đi vào trong ký túc xá, hơi quay đầu lại còn có thể nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng tại chỗ.

Lên lầu mới không nhìn thấy.

Lúc này ký túc xá rất yên tĩnh, không có mấy học sinh trở về.

Đối với các sinh viên trong trò chơi, đó là thế giới thực và họ phải học tập chăm chỉ.

Hề Dung không giống, cậu không cần quan tâm đến điểm số.

Cậu gửi tin nhắn cho Lục Thác.

[Em mang cơm cho anh, anh có ở trong phòng không?]

Cậu có chút sợ Lục Thác thật sự bị lây nhiễm mà biến thành quái vật, nhưng lại lo lắng cậu ta đang không khỏe, bây giờ còn chưa ăn cái gì.

Một lúc lâu mới thấy tin nhắn vang lên.

[Có, tao vừa mới ngủ một giấc, mày về rồi à? Còn mang cơm cho tao? Tao lập tức dậy mở cửa cho mày!]

Hề Dung thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vẫn là Lục Thác kia.

Ánh đèn cầu thang và hành lang gấp khúc có chút tối, Hề Dung đi rất nhanh.

Lúc sắp đến tầng ba, ánh đèn đột nhiên lóe lên.

Hề Dung có chút hoa mắt.

Đột nhiên, phía sau có một bàn tay to vươn tới, một tay ôm cậu vào trong phòng.

Ấn cậu lên sau cửa, cậu bị giam cầm ở giữa hai tay.

Trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng con người.

Là Lục Phong.

Lục Phong đưa cậu vào ký túc xá của mình.