Quyển 1 - Chương 28

Lục Thác có hơi tức giận, nhưng không nổi giận: “Mày không thể chủ động một chút sao? Chúng ta cũng đã như vậy rồi!”

“Chúng ta thế nào?” Hề Dung có hơi ngơ ngác.

Lục Thác ấp úng xem ra vô cùng xấu hổ giống như muốn nói ra bí mật kinh thiên động địa gì đó, khiến cho Hứa Gia Hân ở hàng trên đưa lỗ tai xích lại gần.

Cuối cùng Lục Thác nhỏ giọng nói: “Mày đã bảo tao đi toilet cùng mày rồi!”

Hứa Gia Hân trợn trắng mắt tiếp tục làm bài thi.

Hề Dung cho rằng mình không đi cùng cậu ta, cho nên cậu ta mất hứng: "Sau này em đều đi cùng anh."

Lục Thác hơi hài lòng gật đầu: “Vậy cũng được.”

“Anh có thể cho em biết thông tin về căn bệnh truyền nhiễm đó không? Em hơi sợ."

Hề Dung thoạt nhìn thật sự rất muốn biết, Lục Thác rốt cục nói chuyện, cậu ta hình như là suy nghĩ một chút mới nói.

“Có hơi dơ bẩn, mày vẫn là đừng biết thì tốt hơn.”

Sợ nói ra sẽ làm bẩn bạn cùng bàn xinh đẹp.

Hề Dung vội vàng hỏi: “Anh nói cho em biết đi, em thật sự rất muốn biết!”

Nếu Lục Thác nói cho cậu biết, cậu cũng không cần phải đi hỏi Dư Minh Tôn, có lẽ còn có thể nghĩ biện pháp giúp Lục Thác, để cho cậu ta không biến thành quái vật.

Phải không? Alpha.

Chắc là phải có cách chữa bệnh đúng không?

[Có.] Nhưng cũng không có khả năng.

Lục Thác thần thần bí bí nói: "Những tên kia làm chuyện xấu, chính là cái loại, cái loại..." Cậu ta suy nghĩ một chút mới tìm được từ hình dung thích hợp, “Là loại khiêu da^ʍ đó, giống như khi tinh thần bị ô nhiễm sẽ đau mắt hột, sau đó sẽ mắc bệnh…”

Hề Dung: “...”

Có hơi thái quá, cậu có nên hỏi Alpha đây có phải sự thật hay không.

[Tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu phải tự mình khám phá.]

Nói không chừng đây là sự thật.

"Anh đã nhìn thấy à?"

Lục Thác đột nhiên ầm một cái đứng lên.

Thầy giáo dạy toán nói: “Lục Thác, em muốn trả lời câu hỏi sao?”

Lục Thác nói: “Đề này chọn C!”

Cả lớp cười ầm ĩ.

Hề Dung nhắc nhở cậu ta: "Đây là đề tính toán!”

Thầy giáo dạy toán vẫy tay bảo cậu ta ngồi xuống.

Lục Thác gần như không dám nói chuyện nữa, cả tiết học đều vùi đầu làm bài tập, xem ra cậu ta thật sự đang nghiêm túc học tập.

Tan học cậu ta lại lén lút nói đi toilet, cũng không có nói kêu Hề Dung đi cùng cậu ta nữa.

Tin nhắn lại tới.

Dư Minh Tôn: [Cậu có tới không? Tôi đang ở lớp 5.]

Dư Minh Tôn: [Tôi biết rất nhiều rất nhiều, cái gì cũng có thể nói cho cậu biết.]

Hề Dung căng thẳng nắm lấy điện thoại di động, cuối cùng rời khỏi phòng học.

Ban ngày ban mặt, nhiều học sinh như vậy, hơn nữa còn ở trong lớp học, người chơi chắc sẽ không dám ra tay đâu ha?

Lớp 3 đi qua hai lớp là lớp 5, lúc tan học trong hành lang có rất nhiều người đang chơi đùa, lúc Hề Dung đi đến luôn cảm thấy tiếng cười đùa đột nhiên nhỏ đi, cậu luôn cảm giác tất cả mọi người đang nhìn cậu, nhiều người như vậy quả thực khiến cậu muốn ngạt thở, chỉ dám cúi đầu bước nhanh đi đến lớp 5.

Phòng học có hai cửa trước sau, lúc Hề Dung đi đến chân đã mềm nhũn, cố lấy dũng khí đi ra phía sau, cậu nhìn vào bên trong lập tức thấy được Dư Minh Tôn.

Anh ta quá nổi bật, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh ta.

Không biết ai lớn tiếng nói một câu: “Hề Dung đến rồi!”

Cả lớp 5 đều im lặng.

Hề Dung sợ tới mức mặt đỏ bừng.

Dư Minh Tôn nói: "Câm miệng, cậu ấy tới tìm tôi!

Các bạn học lớp 5 im lặng trong nháy mắt, sau đó lại bắt đầu ồn ào.

Dư Minh Tôn cười hì hì đi tới cửa: “ Cậu thật sự đến đây nha?”

Nhiều người chơi muốn đi tới, cũng không dám đến.

Hề Dung cúi đầu, đi tới một góc hẻo lánh của hành lang, nhưng trên hành lang có rất nhiều bạn học, thậm chí sau khi cậu tới người lại càng nhiều hơn, ngay hành lang của lớp 4 cũng có rất nhiều bạn học đang đứng và nhìn xung quanh, ánh mắt trắng trợn nhìn qua bên này, hình như đang muốn xem cậu đang làm cái gì

Giống như cậu là người nổi tiếng gì đó, bị bạn học xa lạ lén lút bàn tán về cậu vô số lần, cậu vừa tới thì đều nhìn về phía cậu.

Ở đây nói chuyện cũng sẽ bị nhiều người nhìn chằm chằm.

Thật khó chịu.

“Thế nào? Cậu sợ người lạ à?”

Dư Minh Tôn cong mắt nở nụ cười: "Cậu đi đến bên cạnh tôi, tôi chặn giúp cậu."

Dư Minh Tôn có chiều cao với dáng người không kém gì anh em nhà họ Lục, nhưng khí chất lại hung ác hơn một chút, anh ta đứng ở chỗ này các bạn học cũng không dám nhìn qua.

Ngay góc cua ở cầu thang, nơi này cũng có người đi qua, nhưng người cũng không nhiều lắm, là chỗ tương đối an toàn ít bị người ta chú ý, Dư Minh Tôn còn cố ý đứng chắn trước cậu, người khác không chú ý là không nhìn thấy cậu.

“Bây giờ anh có thể nói được chưa?" Hề Dung suốt ruột hỏi, ở nơi xa lạ lâu hơn một khắc cũng là cực hình với cậu.

Hình như tâm tình Dư Minh Tôn cực kỳ tốt, anh ta cười nói: "Gấp như vậy sao?”

“Sắp vào học rồi." Hề Dung nói,"Tôi sợ sẽ vào muộn.”

Dư Minh Tôn gật đầu nói: "Nếu vậy có thể sẽ không nói hết được.”

Hề Dung cảm giác giống như mình đang bị đùa giỡn.

“Nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết qua wechat, buổi tối chúng ta gọi video được không?”

". . ."

Vậy tại sao phải gọi cậu đến đây?

Hề Dung nói: "Không sao, tôi vào lớp muộn một chút cũng không sao."

Dư Minh Tôn cười nói: "Lát nữa cho cậu vào học phải hô "Báo cáo", cả lớp từ thầy giáo đến bạn học đều nhìn chằm chằm cậu đấy."

Hình ảnh kia đã xuất hiện trong đầu Hề Dung, thật sự rất ngạt thở.

Dư Minh Tôn cười ha ha: "Quên đi không đùa cậu nữa, lát nữa tôi sẽ nói tin tức cho cậu sau, lần này tôi gọi cậu tới là muốn tặng đồ cho cậu." Anh ta nhìn sâu vào mắt Hề Dung, có vẻ rất là thành khẩn, "Bạn học Hề Dung, lần trước tôi đưa cậu tới phòng thể chất làm cậu sợ đúng không?"

"Tôi không phải cố ý, tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến cậu, tôi xin lỗi." Anh ta thu lại ý cười, từ trong túi lấy ra một cái hộp xinh đẹp rồi mở nói ra, "Đây là món quà xin lỗi tôi muốn tặng cho cậu, xin cậu hãy nhận lấy."

Đó là một cái vòng tay màu vàng.

Một cái vòng đơn giản, trên đó khắc một chuỗi số.

Màu vàng rất đẹp, rất thuần túy, trông rất quý giá.

[Đừng nhận.]

Alpha lạnh như băng lên tiếng nhắc nhở.

[Là đạo cụ trói buộc, anh ta muốn trói buộc cậu mang cậu ra khỏi trò chơi.]