Chương 27: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Đây là lần đầu tiên Quan Tuyển biết, phòng an toàn còn có thể mang theo bên mình, đơn giản nó là một cái bug, chỉ cần không bị quỷ nhìn thấy và nghe thấy âm thanh thì okela.

Anh ta cảm thấy nói không chừng lần sau mình cũng có thể cẩu như vậy (Không có đâu).

Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng mở cửa.

Biệt thự ma ám đen kịch một màu, hai người tìm đồ gần như không phát ra bất kỳ âm thanh gì, yên tĩnh đến mức làm cho lòng người có chút sợ hãi, hơi phát ra chút âm thanh đều giống như phóng đại lên gấp mấy lần, có thể lập tức bị phát hiện ra.

Trước hết Quan Tuyển trốn vào trong ngăn tủ gỗ đã sớm trông chừng bên người, ngăn tủ kia không lớn, dáng người anh ta hơi gầy, sau khi chen vào miễn cưỡng có thể không lộ dấu vết.

Ninh Tri lại càng đơn giản, lấy thùng giấy từ ô vuông bên người ra, ngồi xổm xuống, úp nó lên, hoàn mỹ.

Quan Tuyển nhìn thấy một màn như vậy: “...” Quả nhiên là bug.

Sau hai tiếng đóng cửa, một chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ từ hành lang tầng hầm ngầm truyền đến, tiếng bước chân cũng không khập khiễng như Sài Đao bà bà.

Trương Xuyên hạ giọng nói: “Đừng trốn, tôi biết mấy người ở đây.”

Quan Tuyển và Ninh Tri đều không nói chuyện.

Sài Đao bà bà còn đang lắc lư khắp nơi, không biết lúc nào chạy vào tầng hầm ngầm, Trương Xuyên đặc biệt nhìn chằm chằm lúc bà ta không chú ý, sau đó đi theo sau Quan Tuyển và Ninh Tri.

Tay phải cậu ta cầm đèn, tầm mắt dạo qua một vòng tầng hầm ngầm không lớn, đưa tay kéo cửa tủ Quan Tuyển trốn gần đó ra.

Một câu “Má nó” gần như bật ra khỏi miệng Quan Tuyển nhưng mà anh ta vẫn nhịn xuống.

Trên cánh tay trái Trương Xuyên dùng vải bố quấn lung tung không nhìn thấy vết thương, nhưng trên vải bố và trên quần áo có từng mảng lớn vết máu nhìn thấy mà giật mình, mất máu nhiều đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cả người vô cùng chật vật, hình tượng lúc này cũng không tốt hơn Sài Đao bà bà là bao.

“Đầu óc cậu bị lừa đá à?”

Cho dù là Quan Tuyển tính tình tốt cũng phải phát hỏa: “Biến thành như vậy còn không trốn đi mà chạy loạn làm gì?”

“Muốn chết tôi không ngăn cản cậu, nhưng nếu muốn kéo tôi xuống nước thì không có cửa đâu!”

Động tĩnh khi mở cửa của tên ngu xuẩn này lớn như vậy, lỡ như bị Sài Đao bà bà nghe được, trực tiếp đuổi tới thì người xui xẻo chẳng phải là anh ta sao?

Độ khó phó bản không lớn, nhưng không có cách nào trực tiếp đối phó với quỷ.

Là người chơi duy nhất không phải người mới trong năm người, anh ta cùng với bất kỳ người nào nếu cùng lúc bị Sài Đao bà bà gặp phải, giá trị cừu hận của đối phương đều sẽ trực tiếp chuyển dời đến trên người anh ta, mà anh ta lại không có cơ chế bảo vệ người mới giống những người khác.

Trương Xuyên bị Sài Đao bà bà chém một đao chỉ chảy máu chứ không đến mức mất mạng, nếu là anh ta thì trực tiếp tử vong ngay tại chỗ rồi.

Sắc mặt Trương Xuyên tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh: “Tôi không muốn chết... Anh là người chơi cũ chắc chắn có cách, anh Quan xin anh hãy cứu tôi, tôi không cầm máu được, còn tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ chết…”