Chương 9

Từ Nịnh giống như con mèo đột nhiên bị vứt xuống nước vậy, vô cùng chống cự hất tay cậu ta ra, cảnh giác nhìn về phía nam sinh đó, cô lạnh giọng nói: “Cậu muốn làm gì?"

Người xinh đẹp đến cả tức giận cũng có thể khiến cho người khác thích mắt, Lưu Kiến nheo mắt đi lên phía trước một bước: “Tôi chỉ thấy là làm người cũng không nên quá lạnh lùng mà cao ngạo, cách xa mọi người hàng vạn dặm cũng không có lợi gì cho cậu đâu.”

“Liên quan khỉ gì đến cậu.” Từ Nịnh lạnh lùng nói.

Cô biết rõ dưới tình huống này, không nên chọc những người này tức giận thì mới là kế hay, nhưng cô thật sự thấy mắt mũi kia của Lưu Kiến rất buồn nôn, lần đầu tiên sau khi lên đại học cô nói bậy là như vậy đấy.

Bị một người con gái nói như vậy, là một người con trai thì đúng là không còn mặt mũi nào cả, sắc mặt Lưu Kiến lập tức trầm xuống, không chút phong độ ép Từ Nịnh vây lại trong góc tường.

“Mấy người làm gì đó?”

Từ Nịnh sững người, là giọng nói của Tần Tiêu Tiêu.

Nhìn Tần Tiêu Tiêu thì có vẻ là em gái ngọt ngào, nhưng thật ra là một quả ớt cay nhỏ, chỉ thấy cô ấy bước lên trước bảo vệ Từ Nịnh, vẻ mặt hung dữ nói: “Làm gì đó? Nhiều đứa con trai vậy mà bắt nạt một cô gái hả, các người có biết xấu hổ không thế.”

Lưu Kiến thẹn quá hóa giận kéo cô ấy sang: “Đừng nhiều chuyện.”

Con trai ra tay thi không biết nặng nhẹ, cho dù không phải là cố ý nhưng Tần Tiêu Tiêu bị cậu ta đẩy ngã một cái xuống đất, khuỷu tay đập vào tường khiến cô ấy đau điếng.

Sắc mặt Từ Nịnh rất khó coi, cô ngồi xuống đỡ Tần Tiêu Tiêu lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lưu Kiến: “Một là xin lỗi, hai hai báo cảnh sát, chọn một cái đi.”

Lưu Kiến cười giễu cợt, lại không hề bị dọa cho sợ, thậm chí còn vươn tay ra muốn kéo lấy cô, nhưng ngay lập tức bị trái bóng rổ đập vào cánh tay, đau đến mức cậu ta rụt lại theo phản xạ.

“Lâu ngày không gặp nhỉ đàn em, đầu gối đã đỡ chưa?"

Lưu Kiến quay đầu thì nhìn thấy sau lưng Hạ Lẫm còn có một nhóm người đi theo, mà cái bóng rổ đập vào tay cậu ta đó rõ ràng là Hạ Lẫm ném.

Tần Tiêu Tiêu nhìn thấy Lý Túc, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước phi thẳng xông tới vào lòng cậu ta, còn tiện nói luôn tất cả những việc Lưu Kiến đã làm lại một lần, Lý Túc nhìn cánh tay sưng đỏ của Tần Tiêu Tiêu, cậu ta đẩy cô ra rồi bước lên trước.

"Đm con mẹ mày, bắt nạt người khác mà không đem theo mắt chó của mày hả?"

Lưu Kiến bị đá ngã xuống đất, ngay sau khi phản ứng lại thì cậu ta giống như một con sư tử bị chọc giận mà về tới, Hạ Lẫm nhân lúc đó đến bên cạnh Từ Nịnh, kéo cô ra sau lưng mình, cách xa cuộc chiến.

Cứ như vậy người trong đội chơi bóng rổ mà Hạ Lẫm dẫn tới đây đánh nhau với người trong đội thể dục của Lưu Kiến.

Từ Nịnh nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lẫm: “Đánh nhau như vậy không sao chứ? Sẽ không gây chú ý đến thầy cô chứ?”

Hạ Lẫm nhìn cô với ánh mắt an ủi: “Không sao đâu, đợi thêm lát nữa đi.”

Người bên Hạ Lẫm nhiều, nên chiếm ưu thế, ngay sau khi Lưu Kiến bị đá cho một phát, lúc này Hạ Lẫm mới bước lên trước, chỉ nhìn cậu ta mà không nói một lời, anh nhanh như một con báo, sức mạnh bùng nổ kinh người, anh xách lấy cổ áo của Lưu Kiến rồi nhanh chóng dập cậu ta vào trong tường.

Đôi mắt Hạ Lẫm ẩn chứa cảm giác vô cùng ép bức và sắc nhọn: “Mày chỉ có bốn người, còn tao có mười mấy người, không muốn bị đánh chết thì có mắt nhìn một chút, huống hồ là, cái danh tiếng sinh viên khoa thể chất ức hϊếp một cô gái này của mày mà truyền ra ngoài, thì theo tao thấy người ta sẽ nhìn mày với ánh mắt nào nhỉ? Bởi vì mày mà cả khoa thể chất bị kéo chất lượng chung xuống.”

Lúc nãy Lưu Kiến gần như đánh đến đỏ cả mắt, vô cùng không phục bị Hạ Lẫm kìm hãm lại như vậy, những cậu ta kháng cự lại rất lâu mà Hạ Lẫm vẫn không động đậy chút nào, đây là loại sức lực đáng sợ gì vậy?

Hồi lâu, Hạ Lẫm mới ghét bỏ thả cậu ta ra, Lưu Kiến đỏ mặt tía tai nói: “Hạ Lẫm, nghe nói mày đăng ký chạy 5000 mét, dám đấu thử không?”

Hạ Lẫm buồn cười nhìn về phía cậu ta: “Thế mày nói thử xem, luật đấu thế nào?"

“Nếu như mày thua, thì phải quỳ xuống gọi tao bằng ông nội.”

Lý Túc lập tức xông lên: “Con mẹ nó mày đúng là người sao tên vậy, người không biết mặt mũi là người vô địch* quả là không sai, có tin ông đây đánh mày đến thảm hại tàn tạ không hả, bây giờ để mày trải nghiệm thử cảm giác làm cháu nhé."

*Nguyên văn “人至贱则无敌”:Được bắt nguồn từ câu tục ngữ “水至清则无鱼,人至察则无 徒。”(Nước trong quá thì không có cá, cẩn thận nghiêm khắc quá thì không có đệ tử.), câu trên chỉ người đời được phỏng theo và có nghĩa là một người không quan trọng mặt mũi, không có tự trọng và không biết xấu hổ thì bất khả chiến bại, chỉ cần giành được chiến thắng thì có rẻ tiền, nhục nhã gì cũng chịu.