Chương 8

Lúc này Hạ Lẫm mới hiểu rõ tất cả, tỏ tình ở đâu chứ, thật là tự mình đa tình, anh xấu hổ sờ mũi: "Em yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho em."

Thật ra chuyện tối hôm đó, đúng là anh vô cùng hoài nghi, về phòng anh còn lên mạng tìm về chứng bệnh của Từ Nịnh, nhưng không thu được gì hết, không ngờ hôm nay lại là bệnh khát khao được âu yếm.

Từ Nịnh nhìn vào ánh mắt của anh, nói: "Pluviophile, tên tài khoản Wechat của anh, ý nghĩ là người nghiện mưa, anh thích trời mưa, trời mưa sẽ khiến cho tâm trạng anh bình tĩnh, thậm chí là hưởng thụ. Anh có thể vô cớ nói với người khác rằng anh nghiện mưa và công khai sử dụng nó làm tên tài khoản Wechat của mình, nhưng bệnh khát khao âu yếm lại không thể, nhất là con gái bị mắc bệnh khát khao âu yếm, sẽ bị hiểu lầm là thèm khát, thật ra đây là một nỗi lo lắng về cảm giác thân mật, tôi nói như vậy, anh hiểu rồi chứ?”

Hạ Lẫm gật đầu: “Hiểu, em yên tâm.”

Từ Nịnh nở một cười lịch sự với anh: “Cảm ơn.”

“Vậy thì cái đó, em...” Hạ Lẫm nói: “Hôm đó ôm một chút như vậy, đỡ rồi chứ? Nếu em đã muốn tôi giữ bí mật, vậy chắc chắn những người khác không biết, vậy lúc bình thường em phát bệnh thì làm sao? Tôi thấy tối đó em bị khá nghiêm trọng đấy.”

Từ Nịnh cười nhạo chính mình: “Nhịn thôi, hôm liên hoan đó, tôi không từ chối Tần Tiêu Tiêu nổi, tối hôm đó bị nghiêm trọng như vậy là bởi vì cả ngày tôi đều cảm thấy không thoải mái, đã đến ranh giới cuối cùng rồi nên nhìn thấy anh mới nhịn không được, ngại quá."

Hạ Lẫm thì thầm: “Nhịn lại?”

Vậy thì khó chịu biết mấy, dáng vẻ lúc Từ Nịnh phát bệnh còn sống động trong tâm trí anh, từng vết đỏ một trên cánh tay không làm cô nguôi ngoai đi bớt, chỉ cần một cái ôm đơn giản là có thể giải quyết được, vì sao cô không nói việc này với bạn cùng phòng của cô?

Từ Nịnh không biết những suy nghĩ trong lòng của Hạ Lẫm, cô nhìn đồng hồ thể thao của mình một cái, nói: “Cảm ơn anh đã chạy đến đây một chuyến, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Hạ Lẫm vô thức “Ừm” một tiếng, đứng ở nguyên đó nhìn bóng lưng của Từ Nịnh thật lâu.

Từ ngày hôm đó, Hạ Lẫm và Từ Nịnh cũng không gặp nhau nữa, mà trường đại học C gần đây đang chuẩn bị cho đại hội thể thao mùa thu.

Khoa ngoại ngữ nam ít nữ nhiều, lớp trưởng gọi ông gọi bà để xin mọi người đăng ký, cuối cùng tất cả hạng mục đều có người tham gia, nhưng được thông báo vẫn được lựa chọn hạng mục, thể chất Từ Nịnh tốt, cuối cùng cô chọn chạy 3000 mét nữ.

Tần Tiêu Tiêu và hai người bạn cùng phòng khác không ngừng tặng cho cô ngón tay cái: "Từ Nịnh, cậu đỉnh thật, chảy 3000 mét nữ, bảy vòng rưỡi, chắc lấy nửa cái mạng của tớ mất."

Trương Dao: “Không chỉ có thể lấy mạng tớ, còn làm cho tớ nôn đến chết đi sống lại ấy chứ.”

Hà Nhược Nam: "Năm hai khoa ngoại ngữ chúng ta trông cậy vào cậu đấy."

Trương Dao đẩy Tần Tiêu Tiêu một cái: “Nhanh bảo bạn trai cậu tiết lộ chút thông tin, nam thần Hạ đăng ký thi hạng mục gì, đến lúc đó cùng đi xem đi, tớ đoán chắc mấy bạn nữ có thể làm cho sân thi đấu chật kín đến mức con kiến cũng không chui lọt ấy chứ.”

Tần Tiêu Tiêu phấn khích gật đầu, cô ấy lấy điện thoại ra nhắn rất nhiều tin nhắn cho Lý Túc, sau cùng biết được nam thần đăng ký chạy 5000 mét nam và nhảy cao.

Trong thời gian trước hội thể thao mùa thu một tháng, trên sân trường chật kín sinh viên đang tập luyện, nhất là biết được Hạ Lẫm cũng có ở trong đó, đột nhiên cả sân trường như trở nên hừng hừng khí thế.

Từ Nịnh và tất cả người trong ký túc xá đều ở đây, Tần Tiêu Tiêu ba người bọn họ đăng ký tham gia chạy tiếp sức nữ 400 mét, chạy tiếp sức còn đỡ, chủ yếu dựa vào tốc độ, nhưng chạy đường dài thì phải dựa vào sức bền.

Bởi vì năm một lúc đi xuống lầu Từ Nịnh bị sái chân nên không thể tham gia mục nào cả, lúc học cấp ba có từng chạy 1500 mét, vì vậy cô cũng không có kinh nghiệm gì, ngây ngốc chạy từng vòng từng vòng một.

Chạy được năm vòng thì không chạy nổi nữa, hai tay Từ Nịnh chống lấy đầu gối mà không ngừng thở hổn hển, ngay lúc này, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

“Hoa khôi Từ, tôi giúp cậu nhé?"

Từ Nịnh đứng dậy, nhìn về người con trai cường tráng rồi lắc đầu, lạnh lùng từ chối: “Không cần."

Cô nhớ người con trai này, sinh viên thể chất cùng khóa, tên là Lưu Kiến, trong kỳ huấn luyện quân sự năm một cứ chặn cô lại tỏ tình, sau khi bị cô từ chối thì không xuất hiện nữa, không biết sao bây giờ lại như vậy nữa rồi.

Theo sau lưng cậu ta còn có mấy sinh viên thể dục, Từ Nịnh không muốn thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, cô muốn đi vòng qua cậu ta rời đi, nhưng lại bị Lưu Kiến nắm lấy tay một phát.