Bỗng nhiên Từ Nịnh nắm chặt lấy đôi đũa, chỉ là tưởng tượng thôi những cô cũng cảm giác không thể hít thở được rồi.
Không thể tiếp tục như vậy được, Từ Nịnh nghĩ: Bắt buộc phải tìm Hạ Lẫm nói chuyện, khẩn cầu anh đừng nói chuyện tối qua ra bên ngoài.
Lúc về lại phòng ký túc xá, Tần Tiêu Tiêu đang gọi điện thoại cho bạn trai, Từ Nịnh tùy ý liếc mắt một cái, phát hiện trên bàn Tần Tiêu Tiêu có một tờ thời khóa biểu, là của khoa kiến trúc.
Lý Túc và Hạ Lẫm học cùng một khoa, vậy thời khóa biểu này...Từ Nịnh nhìn Tần Tiêu Tiêu một cái, nhân lúc cô ấy không chú ý mà chụp trộm một tấm.
Từ Nịnh lại lén lút vào diễn đàn của trường, tìm tên của Hạ Lẫm, tất cả các thông tin của liên quan đến Hạ Lẫm hiện ra.
Người bản địa, gia đình giàu có, cao ráo chân dài, thích chơi bóng rổ, tính cách ngay thẳng và những cô gái theo đuổi anh có thể đi vòng quanh hồ nhân tạo trong trường 180 lần...Từ Nịnh cau mày, sao toàn những thông tin về tìm đối tượng thế này?
Thứ cô cần là thông tin lộ trình của Hạ Lẫm, nhưng xem tới xem lui, không có chút thông tin hữu dụng nào cả.
Từ Nịnh lại xem thời khóa biểu đó một lần nữa, hôm nay là thứ sau, chiều nay không có tiết, chỉ có thể đợi đến thứ hai.
Trải qua hai ngày xây dựng tâm lý không hề có chút dễ dàng gì, từ rất sớm Từ Nịnh đã đứng trước cửa phòng môn chuyên ngành của Hạ Lẫm, nhưng khi đoàn người đi tới, cô vẫn chẳng làm được gì mà bỏ chạy, cô thực sự nghĩ không ra, sau khi cô gọi tên Hạ Lẫm, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hai bọn họ.
Lúc Tần Tiêu quay lại phòng ký túc xá thì nhìn thấy Từ Nịnh ngẩn ngơ mấy giây: “Sao cậu không tới phòng tự học vậy?”
Từ Ninh khẽ liếʍ môi: “Tiêu Tiêu, tớ muốn nhờ cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi.”
“Có thể nói với bạn trai của cậu cho tớ Wechat của Hạ Lẫm được không?”
Tần Tiêu vô cùng kinh ngạc mở lớn mắt: “Cậu...”
“Không phải.” Từ Nịnh giải thích nói: “Chỉ là tớ có chút chuyện riêng muốn tìm anh ấy, chuyện này không thích hợp nói trước mặt, có được không? Tiện thể cậu giữ bí mật giúp tớ chuyện tớ xin Wechat của Hạ Lẫm với nhé.” - chuyển ngữ bởi abilene
Tiếp xúc một năm, đây là chuyện đầu tiên Từ Nịnh khẩn cầu, đương nhiên Tần Tiêu Tiêu sẵn sàng liều mình giúp cô, chưa tới mười phút sau thì Từ Nịnh đã có được Wechat của Hạ Lẫm.
Tần Tiêu Tiêu: “Cậu yên tâm, Lý Túc cũng đồng ý sẽ giữ bí mật rồi, nhưng chưa chắc Hạ Lẫm sẽ kết bạn với cậu, hay là tớ nói với Lý Túc bảo với Hạ Lẫm một tiếng?”
Từ Nịnh: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Với sự việc bên trong chuyện Từ Nịnh muốn xin Wechat của Hạ Lẫm này, Tần Tiêu Tiêu cũng tò mò chết đi được, nhưng cô ấy có nguyên tắc, buộc phải kìm lại.
Từ Nịnh mở Wechat ra tìm kiếm tài khoản Wechat của Hạ Lẫm, tên tài khoản là Pluviophile.
Từ Nịnh nhìn tên tài khoản này ngẩn người trong mất giây, nhập tên của mình dưới gửi yêu cầu kết bạn, sau đó nhấn gửi yêu cầu.
Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Hạ Lẫm rung lên hai tiếng, anh vô thức vơ lấy điện thoại, lúc nhìn thấy lời mời kết bạn của Từ Nịnh thì khẽ sững người.
"Đm, anh Lâm, cứu mạng a."
“Hạ Lẫm, con mẹ nó, cậu đâu rồi?”
“Chết tiệt, chết rồi chết rồi.”
“Anh Lẫm, chó Hạ?”
Mấy tiếng gào thét của bọn họ kéo hồn Hạ Lẫm trở lại, bỏ lại một câu: “Các cậu chơi trước đi, tôi có chút chuyện”, sau đó đi ra ngoài ban công.
Khóe mắt Lý Túc liếc nhìn một cái, chửi rủa xong rồi lại nhìn vào màn hình trò chơi.
Hạ Lẫm đồng ý lời mời kết bạn của Từ Nịnh, ảnh đại diện của cô là hình hoạt hình con thỏ, tên tài khoản là Từ Nịnh.
Hạ Lẫm cười nhẹ, tên tài khoản còn khô khan hơn cả trai thẳng.
[Xin chào, tôi là Từ Nịnh, bạn cùng phòng với Tần Tiêu Tiêu, anh còn nhớ không?]
Từ Nịnh gửi một tin nhắn tới, Hạ Lẫm mở khung chat ra, vốn dĩ muốn ghi lên bốn chữ to đùng “KHÔNG BAO GIỜ QUÊN”, anh nghĩ ngợi, rồi lại xóa đi, trả lời một chữ khô khan: [Nhớ.]
Từ Nịnh: [Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với anh, tối hôm đó có chuyện tôi chưa kịp nói với anh, có được không?]
Tối hôm đó? Ngón tay Hạ Lẫm dừng lại, lẽ nào cô ấy muốn tỏ tình?
Cũng không trách được anh nghĩ như vậy, mỗi một người con gái nào trước khi tỏ tình với anh đều nói một câu như vậy: Em có lời muốn nói với anh.
Lông mày dày rậm của Hạ Lẫm hơi cau lại, Từ Nịnh là bạn cùng phòng của Tần Tiêu Tiêu, nếu như mình từ chối cô như từ chối những cô gái khác, sẽ dẫn đến việc Tần Tiêu Tiêu oán trách Lý Túc không? Từ đó ảnh hưởng đến tình cảm của họ.
Hạ Lẫm thấy vẫn nên nói trước mặt thì tốt hơn, vì vậy anh trả lời: [Được.]
Từ Nịnh: [Chiều mai tôi không có tiết, tôi xem thời khoá biểu của bọn anh chiều mai chỉ học hai tiết, không biết lúc đó anh có rảnh không?]