Chương 12

Ngay trong khoảnh khắc trong phòng im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Từ Nịnh phơi khăn tắm ngoài ban công, quay lại trong phòng thì mới phát hiện ba khuôn mặt đang nhìn về phía cô, cô nhìn lại bộ đồ trên người mình, ngờ vực hỏi: “Sao vậy? Đồ tớ mặc có chỗ nào không ổn hả?”

Ba khuôn mặt đồng thời lắc đầu, biểu tình trên khuôn mặt mang ý tứ sâu xa, sau đó tranh nhau ấn cô ngồi xuống trên ghế, bắt đầu tám chuyện.

Trương Dao: “Cậu hẹn anh ấy hay anh ấy hẹn cậu?"

Hà Nhược Nam: "Hẹn đi ăn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn phương Tây, hay là bữa tối dưới ánh nến?"

Tần Tiêu Tiêu: "Tối nay có về không?”

Từ Nịnh khẽ mở miệng, không thể tin nổi mà nhìn về phía họ: “Các cậu đang nghĩ gì vậy? Anh ấy giúp tớ, tớ mời anh ấy ăn cơm, đơn giản vậy thôi."

Ba khuôn mặt nhìn cô với một cách thất vọng: “Chỉ thế thôi?"

Từ Nịnh: “Không thì sao nữa?"

Tần Tiêu Tiêu: “Chậc chậc, thật đúng là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này của cậu mà.”

Từ Nịnh thật sự phục mấy người họ luôn rồi: “Được rồi, đến giờ rồi, tớ đi trước...”

“Aaa, là Hạ Lẫm, Hạ Lẫm...”

Từ Nịnh còn chưa nói xong, thì bị âm thanh kích động đến hét lên ngoài kia cắt ngang.

"Aaa, anh ấy đang đợi ai sao?"

"Mẹ ơi, đẹp trai quá đi."

“Nhìn có vẻ đang đợi người.”

Tần Tiêu Tiêu và bạn cùng phòng nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng, chen lên nhóm người đến bên cuối ban công, Hạ Lẫm cao ráo đứng dưới cây cổ thụ không biết rõ là cây gì ở ngay dưới lầu ký túc xá nữ.

Con gái của lầu ký túc xá nữ này như phát điên vậy, rất nhiều người không hề biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hùa theo vây quanh ban công mà la hét theo.

Từ Nịnh nhìn tình cảnh này, cô vô cùng hoang mang.

Hạ Lẫm này, nổi tiếng ở trường như vậy sao? Mặc dù nói là nam thần, nhưng cũng là con người, lại không phải là minh tinh gì cả, sao lại có thể tạo nên sự chấn động đến như vậy chứ.

Từ Nịnh giống như con chim cút quay lại phòng ký túc xá.

Tần Tiêu Tiêu thấy vậy cũng đi theo cô: "Sao thế?"

Từ Nịnh cúi đầu lấy điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, nói anh ấy đợi tớ ở cửa phía Tây, nếu tớ cứ đi xuống như vậy, không biết ngày mai có thể ra ngoài như thế nào đây.”

Tần Tiêu Tiêu đưa ngón cái về phía Từ Nịnh, là người đều có lòng tự phụ, cô ấy đúng là bái phục lòng trong sạch tâm thanh tịnh này của Từ Nịnh.

Hạ Lẫm dưới lầu cũng không hề muốn một viễn cảnh như này, lúc nhận được tin nhắn của Từ Nịnh anh cười cười, trả lời lại một chữ “Được”.

Những cô gái trên lầu nhìn thấy anh rời đi, lần lượt hét lên.

“Sao lại đi rồi?"

“Hạ Lẫm, nam thần, nam thần.”

“Đừng đi mà, quay lại đây.”

“Muốn đi thì phải đem em đi cùng.”

Không biết cô gái nào lại dũng cảm như vậy, một cậu nói chọc cho các cô gái ở mấy tầng liền cười không ngừng.

Khóe môi của Từ Nịnh cũng hiếm thấy cong lên, đợi mọi người tản đi hết rồi cô mới vội vàng đi nhanh về cửa phía Tây.

Ai nào ngờ Hạ Lẫm không hề chờ ở cửa phía Tây mà đợi ở trước cửa nhà ăn, thậm chí Từ Nịnh còn bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện của anh dọa cho giật mình.

Nụ cười nhẹ của Hạ Lẫm phát ra từ cuống họng: “Nhát gan vậy sao?"

Từ Nịnh cạn lời nhìn anh: “Ấu trĩ."

“Đi thôi.” Hạ Lẫm trực tiếp phớt lờ lời bình luận của cô: “Sắp đói chết rồi.”

Lúc hai người vào quán thì cũng không có bao nhiêu người, Từ Nịnh vô thức đi vào trong góc, nơi ít thu hút sự chú ý của người khác nhất, sau khi hỏi ý kiến của Từ Nịnh, Hạ Lẫm gọi suất ăn cho hai người.

Từ Nịnh có thói quen là thanh toán trước khi ăn, vì vậy đợi sau khi Hạ Lẫm ngồi xuống thì cô đứng dậy đi thanh toán, Hạ Lẫm thấy vậy cũng không cản cô.

Sau khi bát hoành thánh tươi ngon được bưng lên, Từ Nịnh nhìn chằm chằm rau thơm ở trong bát và rơi vào trầm mặc, lúc nãy khi cô thanh toán hình như cô đã nói với phục vụ đừng cho rau thơm rồi.

Hạ Lẫm thấy vậy bèn kêu phục vụ tới, chỉ vào bát hoành thánh kia của Từ Nịnh, nói: “Làm lại một phần đừng cho rau thơm, lần này đừng quên nữa.”

Từ Nịnh: “Không cần đâu, tôi nhặt ra là được, không thì rất lãng phí."

Hạ Lẫm: “Không sao, tôi ăn.”

Phục vụ đứng một bên hết sức xin lỗi, sau khi nói với ông chủ xong lại bày tỏ làm một mới miễn phí cho họ.

Hạ Lẫm ngăn cậu ta lại: “Không cần đâu, cậu làm một phần nữa đi, bát này của bạn tôi để tôi ăn."

Từ Nịnh xưa nay là người không thích phiền phức, nhưng... hành động chu đáo này của Hạ Lẫm, khiến cho lòng cô cảm thấy ấm áp.

Nhớ lúc năm lớp 11, bố đưa cô tới trường, hai người cũng tìm một quán hoành thánh để ăn sáng, Từ Nịnh nhìn rau thơm trong bát, nhưng không hề gọi lại một bát khác, chỉ là lấy đũa gắp ra thì bị bố nói là làm màu, từ đó về sau, cô lại càng ghét rau thơm.