Chương 11

Sau khi làm nóng người, Hạ Lẫm dẫn Từ Nịnh bắt đầu chạy từ từ.

“Chạy cự ly trung bình thì phải chú ý đến chạy với tốc độ vừa và đồng đều, nhưng ngay đoạn bắt đầu và đoạn sau cùng thì phải tăng tốc một chút, chú ý hít thở, ba bước hít vào một hơi, ba bước thở ra một hơi, em thử xem, nếu như một hơi ngắn thì phải đổi thành hai bước.”

“Không được mở miệng quá lớn, nếu không thì hít phải hơi lạnh sẽ dễ bị đau bụng."

“Chạy cự ly trung bình trong một khoảng thời gian nhất định sẽ xuất hiện tình trạng khó thở và tức ngực, dưới tình huống khó hít thở, hiện tượng này là cực điểm, là hiện tượng bình thường, lúc đó ý chí bền bỉ là vô cùng có ích, đồng thời tăng cường hít thở, điều chỉnh lại tốc độ chạy, sau khi chạy qua một đoạn nữa sẽ thích ứng được thôi, tất cả cảm giác không thoải mái sẽ biết mất hoàn toàn."

"Hai trăm mét cuối cùng, phải chạy hết sức hết lực mình lao về phía trước, lúc này phải hít thở mạnh, vượt qua vạch đích.”

Từ Nịnh nghe theo lời của anh mà điều chỉnh lại hơi thở và tiết tấu chạy, cuối cùng cũng chạy xong một vòng, cô khom người thở hổn hển, Hạ Lẫm thấy vậy, anh kéo lấy tay cô: “Đừng dừng lại, đi chậm lại là được.”

Từ Nịnh đứng thẳng người, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, cô nắm chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng ra, nắm lại thả ra, cũng không làm dịu bớt lại.

Hạ Lẫm nhận ra được sự khác thường, quan tâm nói: “Sao vậy?"

“Không sao.” Từ Nịnh cố gắng hết sức để kiềm chế cơ thể ngứa ngáy của mình.

Lần trước ở trước mặt Hạ Lẫm đã mất mặt một lần rồi, lần này cho dù là thế nào cũng phải nhịn lại.

Nhưng Hạ Lẫm vẫn nắm bắt được sự khó chịu của cô từ ánh mắt tránh né và âm thanh cuối hơi run rẩy của cô, trong đầu lóe lên thứ liên quan đến “bệnh khát khao được âu yếm” mà lần trước cô nói, giây tiếp theo anh kéo người vào trong lòng mình.

“Thế này đỡ hơn chút nào không?”

Từ Nịnh ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm vải áo gần như trong gang tấc, cảm thấy đến cả việc hít thở cũng ngừng lại.

Nhiệt độ cơ thể của Hạ Lẫm rất cao, có lẽ nguyên nhân là vừa vận động, Từ Nịnh dán vào lòng ngực của anh, nghe thấy rõ nhịp tim đập mạnh mẽ vừa có lực của anh, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vòng ra sau đầu cô, anh khẽ vỗ về an ủi, một tay còn lại thì nắm lấy tay cô, chà qua cọ lại, thành công làm mất đi cảm giác khó chịu vừa nãy mới xông lên của Từ Nịnh.

“Thế nào? Có đỡ hơn không?”

Từ Nịnh muốn nói đỡ hơn rồi, nhưng rõ ràng cô bị cái ôm này của Hạ Lẫm làm cho lờ mờ rối rắm, nhất thời vẫn chưa tìm lại được giọng nói của mình.

Hạ Lẫm còn nghĩ rằng cô khó chịu đến mức nói không ra lời, lẳng lặng ôm người vào lòng chặt hơn nữa.

Cô gái rất gầy, trên người có mùi thơm tươi mát của nước xả, Hạ Lẫm chưa ôm một cô gái như vậy bao giờ, cảm giác có chút kỳ lạ.

Đến cả chính anh cũng không biết, vành tai của anh đã đỏ lên rồi.

“Một cái ôm có thể giải quyết được sự việc, nên đừng ngại mở miệng.”

Từ Nịnh: “...”

Đây không chỉ phải là một cái ôm có thể giải quyết được sự việc, mà là cần vô số cái ôm.

“Đói muốn chết, đi ăn gì đây?"

“Tới nhà ăn xem thử."

“Được.”

Đột nhiên, âm thanh từ xa đến gần khiến Từ Nịnh lập tức đẩy Hạ Lẫm ra xa như một cục nam châm đấy.

Vẻ mặt Hạ Lẫm sững sờ trong hai giây thì mới phản ứng lại: “Em dùng xong là vứt đấy hả?”

“Không phải, tôi, tôi sợ người khác hiểu lầm anh.” Từ Nịnh có chút ngại ngùng, cô nói xong rồi vội vàng chuyển đề tài: “Đói không? Tôi mời anh ăn cơm?"

Hạ Lẫm cười cười: “Được, Lý Túc nói gần đây có mở một quán hoành thánh hải sản, đi cùng nhau đi, giờ này rồi, chắc nhà ăn không còn gì để ăn nữa.”

Từ Nịnh: “Tôi mời mà anh lại ăn hoành thánh sao?"

Hạ Lẫm: “Tối vậy rồi chẳng lẽ còn ăn cá ăn thịt sao? Ăn món đó là được rồi, nhưng tôi phải quay về thay quần áo, em..."

“Tôi cũng về thay quần áo.”

Vừa chạy lâu như vậy, mồ hôi dính nhớp cả người, không thoải mái.

Hạ Lẫm nhìn điện thoại, nói: “Bây giờ bảy giờ, vậy bảy rưỡi tôi đợi em dưới lầu ký túc xá nhé?"

Từ Nịnh: “Được.”

Thời gian nửa tiếng đồng hồ, đủ kịp để Từ Nịnh tắm rửa.

Tần Tiêu Tiêu gặm cà chua, nhìn về phía Từ Nịnh ăn mặc chỉnh tề từ nhà tắm đi ra, sau cái lần tụ họp đó, cô ấy thấy quan hệ giữa mình và Từ Nịnh hơi thân hơn, vì vậy bèn hỏi: “Cậu muốn ra ngoài hả?”

Từ Nịnh ừm một tiếng.

Tần Tiêu Tiêu tùy tiện tiếp lời: “Đi ăn cơm sao? Với ai vậy?”

Từ Nịnh mở khăn tắm trong tay ra treo lên chỗ mốc quần áo, thành thật nói: “Hạ Lẫm.”