Ngay tại thời điểm Tiểu Phú nói chuyện, ống tròn trên tay người chia bài lập tức bị đặt mạnh trên bàn, một tiếng "bang" dường như đè ở trong lòng mỗi người. Người chia bài tủm tỉm nhìn liếc qua từng người bọn họ:
"Tới đặt cược đi! Tới đặt cược đi!"
Người xung quanh nhanh chóng chạy tới đặt chip ở vị trí mình muốn đặt cược. Trò chơi xúc xắc này rất đơn giản, chính là đoán lớn nhỏ, đoán số cuối cùng của xúc sắc này. Ai đoán đúng là có thể lấy được chip của những người đoán sai. Nếu con báo xuất hiện, sáu số sáu, vậy thì nhà cái được ăn toàn bộ.
Tiêu Thanh Vinh thẳng tay bốc một nắm chip trong khay Tiểu Phú cầm, không cần đếm là bao nhiêu, ném thẳng vào ô cược con báo, cũng không có ai nói gì cả. Những lúc như thế này, bầu không khí quả thật rất khẩn trương.
"Còn có ai muốn đổi vị trí cược không?"
Người chia bài dò hỏi, gã cũng đoán được con số được đè dưới ống tròn kia. Làm người chia bài, gã cũng là một con bạc có kỹ thuật cao siêu.
Hô trong chốc lát, không còn ai thay đổi chỗ cược nữa, lúc này người chia bài mới từ từ, thần thần bí bí nhấc ống tròn lên. Mọi người ngưng thở thò lại gần, kết quả thấy được con số trên xúc xắc, kinh ngạc hô ầm lên.
"Ôi đệch! Là con báo!"
"Bố đệt, nhà cái ăn tất. Mẹ nó ông đây đánh cược nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy con báo đó!"
"Cho tôi xem với cho tôi xem với!"
Con báo vừa xuất hiện, lập tức khiến đám con bạc kích động. Bọn họ chỉ chăm chăm nhìn vào xúc xắc, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cuộc đời của người chia bài. Gã nhìn xúc xắc mình đổ ra có chút không thể tin được, bởi vì tốc độ và góc độ tay của gã, chắc chắn không thể nào đổ ra con báo được…
Tiểu Phú không phát hiện biến hoá trong đó, chỉ cho rằng vận may của Tiêu Thanh Vinh tốt, vừa vội vàng vơ chip lại cho Tiêu Thanh Vinh, vừa luôn mồm chúc mừng anh.
"Chúc mừng anh Tiêu đổi vận, chắc chắn kế tiếp sẽ bách phát bách trúng, tài lộc cuồn cuộn."
Nó vừa nói mấy lời chúc may mắn, vừa ôm sạch một bàn chip, còn có cả chip của nhà cái. Nguyên một bàn này tính ra cũng hơn ba mươi vạn, nhà cái cũng thêm khoảng mười vạn nữa, quả thực quá trâu bò.
"Tiếp tục đi."
Trên mặt Tiêu Thanh Vinh hoàn toàn không có vui mừng, chỉ bình tĩnh liếc người chia bài một cái, anh còn chưa chơi đủ.
Vì thế sau đó, toàn bộ người trong sòng bạc ngầm được chứng kiến thần bài ra đời. Gần như toàn bộ các trò chơi, Tiêu Thanh Vinh đều thắng! Cho dù là xúc xắc hay Poker, thậm chí cả mạt chược, chưa thấy anh thua lần nào.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, khay đựng chip của Tiểu Phú đã không còn chỗ để nữa, chỉ có thể đặt lên trên bàn. Từ năm trăm đồng chip đã biến thành hơn năm ngàn tám trăm đồng, tính ra là hơn năm trăm vạn đó!
Toàn bộ số tiền lúc trước Tiêu Thanh Vinh thua người khác đều trở lại trong tay anh!
Lúc này người xung quanh nhìn Tiêu Thanh Vinh như nhìn thần bài, ngay cả gã đàn ông cao gầy có khuôn mặt đê hèn cũng sáp lại đây xem. Gã vạn lần không ngờ tới, vận may của Tiêu Thanh Vinh tốt như vậy. Mượn cho anh năm mươi vạn, anh thắng lại hơn năm trăm vạn!
Người chia bài của sòng bạc, có người nghi ngờ trình độ của bản thân, có người lại nghi ngờ liệu Tiêu Thanh Vinh có phải nhìn được thiên cơ hay không. Nhưng mà cho dù lén lút theo dõi, quan sát kỹ càng như thế nào, thì vẫn không nhìn ra Tiêu Thanh Vinh có dấu hiệu đoán được thiên cơ.
Sau cùng, ngược lại là Tiêu Thanh Vinh thấy nhàm chán, nói thẳng với Tiểu Phú:
"Lấy cho tôi cái xúc xắc, tìm một bàn trống, tôi lắc xúc xắc, ai có thể thắng, vậy hơn năm trăm vạn đồng chip này đều cho hắn, một trận quyết định thắng thua."
Một câu nói đơn giản của anh khiến Tiểu Phú ngây người, sau đó vội vàng cho Tiêu Thanh Vinh một ánh mắt chân thành kính nể.
"Anh Tiêu thật khí phách! Em lập tức chuẩn bị cho anh ngay đây! Anh đi theo em qua đây trước, bên này còn một bàn trống."