Chương 9: Vịt ngọt ngào

Bản tóm tắt:

Có A Nhứ ở đây, mình còn cần phải rõ ràng cái gì nữa?

******

Văn bản chương

Ôn Khách Hành hiếm khi đi xa, kinh nghiệm của hắn cũng chỉ giới hạn ở việc xuống núi mua sắm, vì vậy hắn đã nhiều lần khẳng định đi Động Đình phải mất bao lâu, nhất định phải chuẩn bị một ít đồ khô, đi lại cực kỳ vất vả. Năm ngoái sư huynh của ta đi Cẩm Châu, khi về lại sụt cân rất nhiều, khiến Ôn Khách Hành cảm thấy đau lòng.

Chu Tử Thư cho rằng không có gì, liền bảo hắn mặc quần áo vào, động đình hơi nước nồng nặc, không bằng Côn Châu ở phía nam, đến lúc đó toàn thân lông tóc đều sẽ ướt, gió sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu.

Bọn họ tới đây tham gia đại hội do Ngũ Hồ Minh tổ chức ở Nhạc Dương, Cao Sùng là người thích phô trương, hai ba năm một lần sẽ tổ chức một cái, nghe nói là nội bộ Ngũ Hồ Minh trao đổi, còn các giáo phái khác thì không, ở giang hồ vẫn phái đệ tử tham gia. Những năm trước, sư phụ Tần cũng đến đó, nhưng năm nay có lẽ ông ấy được mời đi vì muốn giúp Chu Tử Thư được nhiều người biết hơn.

Tần Hoài Chương sở dĩ chọn Ôn Khách Hành đi cùng rất đơn giản, đệ tử của mình giống như một người tu hành khổ hạnh, có thể chịu đựng gian khổ bên ngoài, có thể đi đường một ngày chỉ với một túi lương thực khô và một túi nước, nhất định phải có người chịu được cực khổ để người đó có thể chăm sóc các sư huynh đệ đi cùng.

Tần Hoài Chương có kế hoạch lớn lao cho Chu Tử Thư, không có đầu bếp, đệ tử của ông ta vất vả hơn, Tần Hoài Chương nói trước đây không có Ôn Khách Hành thì sống như thế nào thì bây giờ cũng vậy, Tất Trường Phong ở bên đó than thở, khó mà tiết kiệm được và xa hoa quá anh ơi.

Tần Hoài Chương không dám nói mình đây là có đệ tử đầu tiên tự tay nuôi nấng ông, vốn là một người lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, sự tốt bụng của Chu Tử Thư đối với sư đệ thực ra có thể xem là hoàn thành trách nhiệm của anh. Là sư huynh, anh đặc biệt đối với Cửu Tiêu thì nghiêm khắc, Cửu Tiêu hiểu biết mình không được tốt, cho nên Chu Tử Thư biểu hiện đi biểu thị lại nhiều lần, cho đến khi Cửu Tiêu có tiến bộ.

Nhưng Chu Tử Thư lại không đối xử với Ôn Khách Hành như một người anh trai có nghĩa vụ chăm sóc em trai mình.

Chu Tử Thư sẽ giúp Tần Hoài Chương phân chia lễ vật, Tần Hoài Chương nhìn thấy Chu Tử Thư từ trong đống lễ vật lấy ra một đống nhỏ, đặc biệt là một số loại vải có màu sắc sặc sỡ, Tần Hoài Chương tò mò không biết vải đó được làm từ loại quần áo gì.

Nhìn thấy loại vải đó được may thành quần áo nam và được Ôn Khách Hành mặc, Tần Hoài Chương lúc đầu mới yên tâm, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy điều này không ổn chút nào, làm sao có tiền bối nào có thể tận tâm chăm sóc hậu bối mỗi ngày?? Hơn nữa, màu sắc của quần áo quá sáng, rất hợp với Ôn Khách Hành, trước khi mặc vào, Tần Hoài Chương không để ý rằng tiểu đồ đệ của mình kỳ thật rất sáng sủa, thường bị đồng phục đệ tử của Tứ Qúy Sơn Trang che đậy đi sự bắt mắt đó!

Vậy thì làm sao Chu Tử Thư biết được?

Tần Hoài Chương không muốn quan tâm chuyện gì đã xảy ra, liền giao Ôn Khách Hành cho Chu Tử Thư, cùng nhau dẫn hắn đến Động Đình, dù sao thì đồ đệ trẻ tuổi cũng cần kinh nghiệm, Ông chưa từng thấy đồ đệ của mình thi triển kiếm pháp nhiều. Trong khi ông bây giờ lại càng tao nhã hơn, cảm giác thoát khỏi bụi trần khiến Tần Hoài Chương có chút thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư lên xe ngựa xuất phát, bọn họ muốn từ Côn Châu đến vùng lân cận Tô Châu trước, ở Cù Châu suốt ngày mặt trời không chiếu sáng nên họ đã chuẩn bị sẵn ô. Bộ tộc Shiren hiện đang nắm quyền kiểm soát Tô Châu, Chu Tử Thư không muốn tranh chấp với họ, tóm lại, Ôn Khách Hành chuẩn bị đi theo con đường thủy và đi dọc theo sông Tô Châu.

Theo kinh nghiệm của Chu Tử Thư, di chuyển bằng đường thủy trong thời gian dài sẽ cảm thấy không dễ chịu là bao, vì vậy kế hoạch của anh ấy là đi đường bộ trong một hoặc hai ngày, xen kẽ giữa đường bộ và đường thủy. Vẻ mặt của Ôn Khách Hành: "Khi đi xa thì chuyện đó là do chồng quyết định." "Hình như Chu Tử Thư đã nói chuyện với chủ quán và trả tiền ăn. Chu Tử Thư gọi một ít thịt vịt có vẻ như tay nghề của đầu bếp không bằng Ôn Khách Hành, nhưng họ vẫn ăn uống vui vẻ.

"Nếu có công thức, sau này đệ sẽ cố gắng tự làm," Ôn Khách Hành đưa chân vịt đến miệng Chu Tử Thư, "A Nhứ, ăn một miếng đi."

Chu Tử Thư suýt nữa đã lòi đuôi ra.

Đi đường bộ mệt mỏi nên khi lên thuyền, Ôn Khách Hành biến thành cáo, lăn vào trong lòng Chu Tử Thư, lộ cái bụng trắng nõn đòi sờ, Chu Tử Thư tùy tiện nắm lấy một nắm bụng của sư đệ mềm đến mức khi Ôn Khách Hành được chạm vào liền khóc lên, Chu Tử Thư vừa nói vừa đi đến xoa xoa lớp lông giữa hai tai, anh cảm thấy con cáo nhỏ này trông rất đẹp, đôi tai cũng rất nhọn.

Kỳ thực Chu Tử Thư muốn nằm gọn trong cái bụng đó, nhưng với tình hình hiện tại, anh phải đợi đến mùa xuân, nếu không cái giá để thỏa mãn sẽ quá cao.

Ôn Khách Hành lấy ra trong tai nải có một cây sáo ngọc, ở mũi thuyền có thể chơi một vài bản nhạc, gần đây đang luyện bài "Bồ Đề Tịnh Tâm Ca", Chu Tử Thư không phải là không quen với âm nhạc, chơi hồ cầm rất giỏi. Sư huynh cầm lấy cây sáo của Ôn Khách Hành và bắt đầu thổi, Ôn Khách Hành cảm thấy âm thanh đó thực sự nghe đến đau lòng và đến ôm Chu Tử Thư và cầu xin tìиɧ ɖu͙©. Chu Tử Thư thổi sáo và hỏi Ôn Khách Hành rằng điều đó có thực sự khó chịu không. Ôn Khách Hành lắc đầu tuyệt vọng.

Chu Tử Thư chuyên chú nhìn phía sau Ôn Khách Hành, nhưng không thấy cái đuôi đỏ quen thuộc.

Anh quyết định khoe khoang với sư đệ mình, một lần khi Ôn Khách Hành đang thổi sáo trong khoang tàu, Chu Tử Thư đã cằm dương v*t của anh lên và bỏ vào miệng liếʍ, sau khi cọ xát đầu dương v*t của mình hai lần Hàm trên của Chu Tử Thư cương cứng, sau khi ngậm xong, Chu Tử Thư không chụi nổi phải nôn ra một khối lớn, chỉ chộp lấy dương v*t và liếʍ phần đầu.

( Tôi nghĩ Chu Thử Thư đang nói về bản thân biến thành hình Cáo)

Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành định bỏ sáo xuống liền bảo cậu tiếp tục thổi.

"Huynh thổi của huynh, đệ thổi của đệ."

Ôn Khách Hành chưa từng thấy A Nhứ nói chuyện bậy bạ, mặt đỏ bừng, vừa mới chơi giai điệu Bồ Đề Tịnh Tâm, bây giờ lại bị ngắt quãng, Chu Tử Thư cố ý tỏ ra khó chịu hơn, tay cầm dương v*t xoa xoa nhẹ vào phần đỉnh rồi từ từ tuốt lộng thật nhanh cả cây, tai Ôn Khách Hành lòi ra ngoài nhưng hắn không biết.

Cuối cùng, hắn đơn giản buông bỏ cây sáo, ôm Chu Tử Thư trong tay cởi thắt lưng cho anh, vừa cởi của hắn, hắn vừa cảm thấy A Nhứ do đi đường mà sút cân, gần đó không có gì ăn ngon, khi lên thuyền Đến Tương Giang, bên cạnh sẽ không có đồ ăn ngon, đồ ăn cần phải cay hơn, A Nhứ hẳn là có thể ăn nhiều một chút.

Trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì đó, không ngừng giơ tay, hắn còn thả dương v*t đã cứng đơ từ lâu của Chu Tử Thư ra, chồng nó lên bằng dương v*t của chính mình, dùng tay chậm rãi xoa xoa, Chu Tử Thư nhìn sư đệ mình tận tình chăm sóc dương v*t của anh và hôn thẳng vào anh.

Chỉ khi hai thứ kết hợp với nhau, Ôn Khách Hành mới nhận ra có điều gì đó không ổn, màu sắc của sư huynh nhạt hơn cậu rất nhiều, một bên là hồng trắng, nhưng bản thân hắn lại là màu tím và có gân trên đó... TruyenHD

Chu Tử Thư thấy hắn mất tập trung, cũng cúi đầu nhìn, lấy tay mình cầm tay Ôn Khách Hành qua lại an ủi.

"Có phải huynh đã lợi dụng đệ quá nhiều không?" anh hỏi Ôn Khách Hành.

Câu hỏi này thẳng thắn đến mức Ôn Khách Hành cũng không dám trả lời, chỉ đơn giản quỳ xuống đất, dùng môi và lưỡi phục vụ dương v*t của sư huynh.

"Có A Nhứ ở đây, mình còn cần phải rõ ràng cái gì nữa?"

Chu Tử Thư đang suy nghĩ nếu biết mình đang trên đường đi thì có thể làm được, hôm qua đơn giản xoa cái bụng trắng nõn của Ôn Khách Hành, điều tệ nhất có thể làm chính là thỏa mãn sư đệ, yêu cầu cũng chỉ là dùng cái bụng trắng nõn ấy mà ôm chặt cái đuôi trắng nõn của ai kia.

- --- Còn Tiếp---