Chương 6

Ngón tay của Lâm Tư Nghiêu thon dài trắng trẻo, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, nên nếu có vào chắc cũng sẽ không bị trầy xước gì đâu.

Những hạt mồ hôi trượt xuống chiếc cổ mịn màng, rơi vào giữa xương quai xanh ẩm ướt, Mục Vân khẽ há miệng, vô thức vuốt ve đầṳ ѵú cương cứng, bụng dưới căng cứng, cặp đùi nóng bỏng đến đáng sợ.

Qυầи ɭóŧ của cậu đã ướt đẫm những dòng chất lỏng dính nhớp, để lại những vết nước lớn và toát ra bầu không khí gợϊ ȶìиᏂ.

Và điều gì sẽ xảy ra nếu đó không chỉ là bàn tay, mà còn có cả môi?

Ngay khi đôi môi đó mấp máy mở ra và đóng lại, chúng có thể phát ra âm thanh giống như rượu nguyên chất, chủ động rót vào tai và khiến người đó chóng mặt.

Nếu đôi môi căng mọng, khỏe mạnh của Lâm Tư Nghiêu bao bọc lấy...

"Ưʍ... A!" Mục Vân nhắm mắt lại, một tay ôm ngực trái, tay kia nhẹ nhàng xoa nắn qυყ đầυ bỏng rát.

Cảm giác kɧoáı ©ảʍ quen thuộc tràn khắp khuôn mặt cậu, từ trên đỉnh đầu bao phủ đến ngón chân.

Hông Mục Vân vẫn lắc lư không kiểm soát, cho đến khi cơn đau nhức dữ dội bùng nổ bên dưới cậu và ngực cậu nhô lên cao và sau một khoảng dừng ngắn nó lại tiếp tục lên xuống nhanh chóng.

"...Lâm Tư Nghiêu..." Môi Mục Vân mấp máy, cậu thốt ra ba chữ như một tiếng thở dài.

Sau đó cậu mở mắt ra và nhìn thấy nhân vật chính đang bị nhắc đến đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Và chiếc áo sơ mi của hắn vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu.

Mục Vân: "..."

Lâm Tư Nghiêu: "..."

Còn việc trả số tiền bồi thường thiệt hại do bỏ cuộc giữa chừng thì sao, Mục Vân nghĩ.

100.000, nếu sống tằn tiện một thời gian, cậu vẫn có thể kiếm được.

Lâm Tư Nghiêu đã đóng cửa phòng tắm từ bên trong, Mục Vân cố gắng hết sức để bỏ qua hơi nóng trên mặt mình và cảm giác lạnh lẽo, run rẩy nhất thời của ngón tay, cậu chỉ thờ ơ nhìn Lâm Tư Nghiêu.

Tình huống hiển nhiên này căn bản không cần bất kỳ lời giải thích nào, vì cậu đang lợi dụng Lâm Tư Nghiêu để xuất tinh của mình, lén lút thủ da^ʍ, chuyện rất đơn giản.

Vì thế Mục Vân ngoan cố giữ im lặng.

Cho dù muốn làm kẻ biếи ŧɦái, cậu vẫn phải là kẻ biếи ŧɦái không sợ nguyên bản bị mình mượn thủ da^ʍ.

Lâm Tư Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt anh hùng và chính trực của Mục Vân,thì nhanh chóng tắt micro trên thắt lưng, hắn cũng suy nghĩ xem mình có phải đã phạm tội gì không, khi bất ngờ gặp phải cảnh này nửa giây trước.

Nhưng đó là vì hắn gõ cửa hồi lâu không có người trả lời, hắn còn nghe thấy tiếng thở bất thường của Mục Vân, đã vậy cửa phòng tắm cũng không khóa, hắn lo lắng Mục Vân bên trong đã xảy ra chuyện gì…

Tóm lại, tóm lại, hãy để hắn nói điều gì đó trước.

"Tôi xin lỗi." Lâm Tư Nghiêu nghiêm túc xin lỗi.

Tuy nhiên, phòng tắm đầy hơi nước, làm cho tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ và tiếng vòi sen vẫn đang vang lên rào rào.

Đôi mắt của Mục Vân quá bướng bỉnh và ẩm ướt, đôi môi hồng hào và mềm mại mím chặt lại.

Lâm Tư Nghiêu không biết làm thế nào mà khuôn mặt của một người lại có thể đỏ lên như thế này, giống như một bông hoa dại gặp mưa lớn bên đường.

Vì vậy, những lời không đứng đắn cũng bị hắn buột miệng thốt ra.

"Hay là bây giờ... Cậu để tôi giúp cậu nhé?"