Chương 3

3. Bạn hãy chủ động quan tâm, chăm sóc người đó, để họ có thể từ từ buông lỏng cảnh giác và coi bạn như một đối tượng để nói chuyện, là chỗ dựa vững chắc.

Ừm, vẫn còn nhiều việc phải làm về điều đó.

Sau khi Mục Vân ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, cậu liếc nhìn cái bát trống mà hai người kia cũng đã ăn hết, cậu đứng dậy, dè dặt nói: “Tôi cũng sẽ rửa bát cho cậu.”

Thật là một người đàn ông chăm chỉ và khéo nội trợ! Chắc chắn cậu sẽ giành được điểm trong lòng Lâm Tư Nghiêu thôi!

Ngay khi Thương Viêm vừa định nói không cần đâu, thì Lâm Tư Nghiêu đã cười lớn: "Thật sao? Vậy tôi làm phiền cậu rồi."

Tư thế của Lâm Tư Nghiêu thậm chí còn không thay đổi, hắn thoải mái dựa lưng vào ghế và ngồi trên một bộ bàn ăn đơn giản theo phong cách châu Âu và những chiếc ghế này trông như cũng có giá hàng chục nghìn đô la.

"Đừng thương hại cậu ta làm gì, không phải cậu ta cũng vừa mới ăn xong sao." Lâm Tư Nghiêu không biết ý đồ của Mục Vân, vẫn thoải mái nghiêng đầu trêu chọc Thương Viêm.

Thượng Viêm da mặt mỏng, nghe được lời này, đôi má trắng nõn của cậu ta lập tức đỏ lên, cậu ta ngượng ngùng nhìn Mục Vân, thấy cậu không thèm để ý tới mình, thì nhỏ giọng nói với Lâm Tư Nghiêu: "Không phải là tôi thấy có lỗi với cậu ấy."

Nhưng đó chẳng qua chỉ là một chút mánh khóe để che đậy.

Lâm Tư Nghiêu mỉm cười, cũng từ chối cho ý kiến.

Hắn biết một trong những nhà đầu tư của chương trình tạp kỹ lãng mạn này, đồng thời cũng biết rằng họ không thiếu tiền và đội ngũ của họ cũng rất đáng tin cậy, trước đây họ đã sản xuất một chương trình tạp kỹ có uy tín cao trong nước và đạt được cả tiền bạc và danh tiếng.

Vì vậy, chỉ cần hắn có thể chọn được một khách mời trong chương trình có nhân cách tốt, không giỏi bộc lộ và thể hiện tình cảm với mình, thì bất kể chương trình có thành công hay không, Lâm Tư Nghiêu đều có thể đạt được rất nhiều sự nổi tiếng, cải thiện studio cá nhân của mình, cũng như mở ra nhiều cánh cửa lớn của thị trường trong nước.

Thương Viêm là một nghệ sĩ piano đã nổi tiếng từ khi còn nhỏ, cậu ta nổi tiếng khắp thế giới và luôn là chủ đề nóng trên các mặt báo, chưa hết cậu ta còn là người giữ vai trò khách quý trong chương trình, nên cậu ta quả thực là một bông hồng mọc trong nhà kính.

Lâm Tư Nghiêu nhấp một ngụm nước ấm và giấu đi sự cân nhắc trong mắt mình. Thương Viêm chỉ nói rằng cậu ta thích triển lãm lịch sử, vì vậy nếu cậu ta có cơ hội hẹn hò một mình...

"Rào rào!" Trong bếp đột nhiên vang lên tiếng vang, bóng người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Lâm Tư Nghiêu ngước mắt lên, nhìn thấy nửa người của Mục Vân ướt đẫm, giống như một con chuột chết đuối trong nước rửa chén.

Thương Viêm đã lấy ra mấy tờ khăn giấy đưa tới, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không có bị thương ở đâu chứ?"

Mục Vân sửng sốt cụp mắt xuống, nước từ lông mi và chóp mũi nhỏ xuống: "... Vừa rồi là do tôi không cầm vững vòi nước."

Sự thật là cậu thậm chí còn không biết rằng vòi của bồn rửa bát còn có thể được nâng lên như một vòi hoa sen, vì vậy cậu không nhận thấy rằng lượng nước bất ngờ cao lên và lớn đến mức đầu phun nước bay lên và bao phủ lấy cơ thể cậu xối mạnh từ đầu đến chân.