Chương 11

Nhưng Mục Vân không thể phát huy hết sức lực và nước sôi trong đầu cậu cũng không ngừng soi bạo hơn, phát ra tiếng “Bíp”.

Đầu ngón tay của Lâm Tư Nghiêu đang bám vào mép thịt phồng lên, hắn điên cuồng chà xát năm sáu lần, sau đó ấn vào giữa lõi hoa và phần thịt ẩm ướt mềm mại, rồi chà xát theo các hướng khác nhau trái phải lên xuống.

Cơn đau nhức đột nhiên tích tụ vô cùng hỗn loạn, tập trung vào lỗ hoa và lan ra bốn phía, nhanh chóng đẩy ra hết lớp này đến lớp khác.

Không. Nếu Lâm Tư Nghiêu lại chà sát lần nữa, nó sẽ…

Hoa huyệt dị dạng, kinh tởm của mình sẽ...

“Hức-!” Đùi Mục Vân giật giật như bị điện giật, eo và mông cũng run rẩy dữ dội tạo thành những làn sóng thịt dâng trào.

Lâm Tư Nghiêu ôm lấy vòng eo mềm mại của cậu và hôn lên cái miệng đang vô thức mở ra của cậu, đôi bàn tay ướt đẫm nước hoa cũng rời khỏi hoa huyệt đang co thắt run rẩy của Mục Vân và chậm rãi chạm vào chân cậu để xoa dịu an ủi.

Mục Vân giống như vui mừng đến mức suýt chút nữa trợn tròn mắt.

Điều đó rất thoải mái.

Mặt cậu ấy đỏ quá, đáng yêu thật.

“A...Ưm, ha…” Trong lúc cao trào, những tiếng rên đứt quãng cũng từ miệng Mục Vân thoát ra, cậu cắn răng quay mặt đi.

Sau đó cậu nhìn thấy những ngón tay của Lâm Tư Nghiêu đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình.

Xong rồi, mình bị Lâm Tư Nghiêu cọ xát đến cao trào, nhưng không phải đạt cao trào ở cự vật lớn đáng để kiêu ngạo kia, mà là đạt cực khoái bởi một cái âʍ ɦộ xấu xí không nên tồn tại.

Nhưng tại sao Lâm Tư Nghiêu phải nhất quyết phải xoa nó?

Không lẽ là vì thấy chuyện này rất buồn cười, mới lạ và hắn muốn... Cười nhạo mình đã bị hắn thủ da^ʍ đến mức phun nước, phải không?

Mục Vân muốn bình tĩnh lại, cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, nhưng nỗi xấu hổ đã đè nén bấy lâu nay lại dần hiện lên, trộn lẫn với sự thất vọng và đau đớn sắp mất đi tình yêu, khiến trái tim cậu đau đớn và nặng nề không thôi.

"Cậu…"

Mau nói điều gì đó đi.

Nói để chuyển hướng sự chú ý của Lâm Tư Nghiêu và không cho cậu ta c cơ hội cười nhạo mình.

"Cậu hài lòng rồi phải không, giờ đến lượt tôi."

Một giọng nói tao nhã và từ tính chậm rãi vang lên, Mục Vân đột nhiên bị nhấc một chân lên, giẫm lên bồn rửa, để lộ ra âʍ ɦộ trơn ướt của mình.

Cái gì?

Mục Vân ngửa người tựa vào gương, mở to mắt.

Lâm Tư Nghiêu ấn cự vật của mình xuống và nhắm nó vào giữa chân Mục Vân.