Chương 1-2: Vào đề

Chắc hẳn mọi người cũng biết, cái gọi là nhà có ma chính là nhà từng có người chết bất đắc kỳ tử ở trong, còn chết tự nhiên thì không tính. Chết bất đắc kỳ tử là một cách nói dân gian, thường dùng để chỉ những cái chết phi tự nhiên, ví dụ như chết bất ngờ, tự sát, bị gϊếŧ, vân vân. Những người chết như vậy, tương truyền vì dương thọ còn chưa hết, nên khi chết sẽ không cam lòng, bình thường sẽ thành âm hồn bất tán, vì vậy, đa số nhà có ma đều xuất hiện một vài chuyện lạ như nhau. Cho dù không phát sinh chuyện gì, cũng sẽ vì mấy lời truyền miệng mà trở nên thần bí khó lường.

Chủ nhân những ngôi nhà này cũng thật đáng thương, bởi vì nhà hầu hết là của bọn hắn cho người khác thuê, vậy nên, khi người thuê chết bất đắc kỳ tử bên trong, không chỉ có những lời đồn đại khiến cho không có ai muốn thuê tiếp, kể cả có muốn sang tay người khác, cũng không ai dám mua, may mắn thì bán được cho người không biết nội tình, mà theo pháp luật hiện nay quy định, nếu mua phải nhà có ma mà không biết, hễ lên tòa án tranh cãi, chủ yếu là người mua thắng kiện.

Hơn nữa, cho dù bán cho người không tin ma quỷ, e rằng giá bán được cũng sẽ vô cùng thấp. Lấy hàng xóm hồi bé của tôi làm ví dụ, chẳng qua vì lúc trước, bên trong từng có một cô đau khổ vì tình mà mở khí than tự sát, căn phòng vốn có giá ba mươi vạn đồng, cuối cùng chỉ có thể bán được sáu vạn đồng, đây là sự chênh lệch khá đáng kể. Mấy năm gần đây, tôi đều dựa vào loại mua bán như vậy, đặc biệt tìm kiếm xem nhà nơi nào có ma, rồi lấy một cái giá rất thấp để mua vào. Một vài ngôi nhà cũ đang chờ được phá bỏ và dời đi nơi khác nhận nhà mới, mấy căn này có thể kiếm lớn. Còn một vài ngôi nhà mới, thông thường, tôi đem ra thế chấp ngân hàng, kiếm một ít sinh ý khác. Cứ như vậy tuần hoàn, coi như là một cách kiếm sống không tồi.

Bởi vì thường xuyên tiếp xúc với nhà có ma, khó tránh sẽ bị bối cảnh với mấy chuyện liên quan đến nó hù đến, mặc dù không có đại họa gây nguy hiểm cho tính mạng, nhưng cũng thường thường gặp được vài chuyện lạ, vậy nên hôm nay tôi sẽ kể một vài chuyện liên quan đến nhà có ma mà tôi gặp được.

Ngôi nhà có ma đầu tiên tôi mua có lai lịch lớn, cái gọi là lai lịch lớn này không liên quan tới giá trị, mà là những lời đồn đại về chuyện của nó vô cùng thần kỳ.

Căn hộ nhỏ này nằm ở trên một con phố sầm uất, vốn giá cả cũng tương đối khá, đáng tiếc vào giữa năm 2003, chủ căn hộ này, một nhà ba người đều bị bọn trộm gϊếŧ chết ngay trong nhà. Có vài lời đồn nói, đêm ấy bọn họ chết rất thảm, nam chủ nhân chết cạnh két sắt, nữ chủ nhân chết ở trên giường, còn bị cưỡиɠ ɠiαи. Tàn nhẫn nhất chính là, đứa nhỏ mới vào tiểu học của bọn họ, bị người nhấc đầu ấn vào trong bồn cầu sặc nước mà chết. Vụ án trì trệ không phá được, căn hộ này đến bây giờ cũng không ai dám hỏi mua. Lúc ấy, người thừa hưởng căn hộ, cũng là bố của nam chủ nhân, tìm người làm đem phòng ốc trang hoàng sửa sang lại, thứ nhất có thể xóa đi những dấu về về cái chết thương tâm, thứ hai ông cũng hi vọng sau khi sửa sang có thể đem cho thuê hoặc bán đi.

Ông tìm mấy người nông dân mới từ quê lên tìm việc làm thuê, khi bàn giao cũng không nói đến trong nhà từng có người chết. Bàn xong giá cả, nhóm người làm ở lại căn hộ, làm ngày làm đêm để tăng tiến độ, ban ngày thì làm những công tác chính, buổi tối thì làm vài việc vụn vặt. Ban ngày luôn luôn bình an vô sự, công việc tiến hành rất nhanh, có vẻ thù lao được trả cũng không thấp, nhóm người làm cũng vui vẻ mà cố gắng. Nhưng buổi tối lại xảy ra vài chuyện lạ, đêm đó, ba người làm vốn đang ngủ trong nhà, lúc sau tỉnh lại phát hiện mình nằm ở hành lang bên ngoài. Ba người không hiểu vì sao lại ngủ ngoài này, cảm thấy thật kỳ quái. Nhiều người có thể giải thích là mộng du, nhưng mà, cho dù là mộng du, cũng không có chuyện ba người mộng du cùng nhau, hơn nữa lại chọn cùng một chỗ ngủ.

Tức thì lời đồn nổi lên bốn phía, mấy người làm nghe hàng xóm kể trong căn hộ này có tới ba người chết, không dám tiếp tục ở đây làm việc. Bố nam chủ nhân khuyên can mãi, bỏ thêm một ít tiền, ngoài ra tìm phòng trọ bên ngoài cho ba người họ ở, còn đồng ý rằng chỉ cần làm việc ban ngày, bọn họ mới bằng lòng tiếp tục làm việc. Tuy là, từ đêm hôm đó, ban ngày cũng sẽ xuất hiện vài chuyện lạ. Các công cụ kì quái mà nhảy loạn khắp nơi, dù không có ai động. Hơn nữa theo hàng xóm nói, không hiểu sao tối đến nhà này sẽ bật đèn, giống như có người ở. Hồi đầu hàng xóm còn tưởng nhóm người làm ở trong, sau mới biết rằng họ đã dọn sạch ra ngoài. Việc này nói dọa người cũng dọa người, nhưng dù sao cũng không uy hϊếp tới an toàn bản thân, cho nên, nhóm công nhân vì kiếm tiềm, vội vàng đẩy nhanh tốc độ như trước, tuy rằng mỗi người đều cẩn thận hơn một chút.

Sửa sang lại được một phần ba, mọi thứ vẫn khá thuận lợi. Thế nhưng, có một ngày, đám người đột nhiên cùng nhau đi tìm chủ thuê, nói dù thế nào bọn họ cũng không làm. Chủ thuê hỏi nguyên nhân, đám người làm nói, buổi tối bọn họ ngủ ở phòng trọ thì nằm mơ, mơ thấy những bóng người không thấy mặt vây quanh bọn họ nói: “Không có giường ngủ, ngươi bắt ta ngủ trên sàn nhà à?” Những người làm này vốn đều tương đối mê tín, lại nghĩ tới cuộc thảm sát trước đây ở căn hộ này, vậy nên cũng không dám tiếp tục làm việc nữa, trực tiếp đi thanh toán tiền công rồi đi.

Bố của nam chủ nhân sầu não, nhưng ông một lòng nhớ con, nghe mấy lời của người làm thì một nhà con mình vẫn chưa đầu thai, ông rất muốn gặp lại một nhà nhi tử, vậy nên đợi đến tối muộn liền tự đi vào trong. Thế nhưng một chuyện khiến người ta không rét mà run đã xảy ra – ông chết ở ngay trong căn hộ này, nằm thẳng tắp ở trên sàn nhà, qua nhiều ngày mới được hàng xóm phát hiện, thi thể đã bốc mùi. Về sau lại nghe một số người nói, ông bị một nhà nhi tử dùng để làm giường. Những oan hồn chết bất đắc kỳ tử này đều mất hết tính người, tôi không biết lập luận này có đáng tin hay không, nhưng tôi quen một người bạn, tên là Tần Nhất Hằng, hắn có thể coi là một người có chút hiểu biết, lúc ấy tôi đang muốn buôn bán, lại không có tiền vốn, người bạn này cho tôi một gợi ý, bảo tôi đi mua căn hộ nhỏ này.

Vốn là tôi không đồng ý, nhưng Tần Nhất Hằng lại gắng thuyết phục giống như có chuyện vậy, tôi quả thực cũng muốn kiếm được nhiều tiền, liền đánh cược một lần, tính toán cùng con gái lớn của lão nhân nói chuyện. Căn hộ hơn 110 mét vuông, giá thị trường lúc ấy đại khái là 40 vạn đồng, tôi chỉ dùng hơn 7 vạn một chút để mua. Kỳ thật, sau khi mua tôi cũng không yên tâm cho lắm, Tần Nhất Hằng bảo tôi mua 150kg gạo, trải gạo toàn bộ mặt sàn căn hộ này. Sau đó đợi ba ngày, hắn lại bảo tôi mua rất nhiều gà trống, nhất định phải là loại gà chưa phối giống, cắt tiết, đem bát tiết đặt lên cửa sổ căn hộ, rồi kêu tôi kiên nhẫn chờ.

Cứ như vậy tôi thấp thỏm bất an đợi vài ngày, đến tận khi hắn nói cho tôi rằng đã có thể quay lại, tôi mới theo Tần Nhất Hằng trở lại căn hộ kia. Đẩy cửa, trong nhà cảnh tượng suýt dọa tôi khóc. Tuy rằng tôi không theo thuyết vô thần, nhưng tôi cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này gần như vậy. Tôi nhìn toàn bộ trên cửa sổ, trên cửa đều là bàn tay máu, trên tường cũng có rất nhiều, giống như một người đưa tay nhúng vào bát tiết gà, không ngừng bôi ra khắp nơi. Tần Nhất Hằng nói, những oan hồn lúc trước hiện đã hồn phi phách tán, hắn đã dùng một phương thức ngạt thở, nói cách khác, đem oan hồn nhốt ở trong nhà, khiến cho chúng không còn chỗ để trốn, giống như bị ngạt thở, cuối cùng chỉ có thể hồn phi phách tán, ngay cả quỷ cũng không làm được. Hắn giải thích, đây là một cách vô cùng ác độc, nhưng thật sự không còn cách nào khác, bởi vì nếu dùng cách khác, rất khó để loại bỏ những oan hồn này. Tôi từ chối cho ý kiến, nhưng những bàn tay máu trước mắt đã nói cho tôi biết, tất cả chuyện này dường như là thật.

Cuối cùng, Tần Nhất Hằng nói nhà này đã sạch sẽ, tôi có thể đem nhà đang ở bán đi, rồi chuyển vào. Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng nơi này vừa mới chết vài người, tôi làm sao dám ở? Nghĩ thầm để đó một thời gian rồi nói sau. Để khao hắn, buổi tối tôi mời hắn đi ăn một bữa lớn, đến khuya mới tạm biệt. Vừa mới về đến cổng khu, đang đi về phía nhà, Tần Nhất Hằng liền gọi điện tới.

Giọng điệu hắn hết sức cấp bách, nói rằng ban ngày hắn nhìn nhầm, vẫn còn một tiểu quỷ cùng một vị lão quỷ chưa diệt trừ được, sợ là lúc hai chúng tôi đi vào đã bám lên người tôi, hắn bảo tôi ngàn vạn lần phải cẩn thận, nhất định phải trốn một người lớn dắt theo một đứa trẻ – bất kể là dạng gì, ngàn vạn lần không thể tiếp cận.

Hắn vừa mới dứt lời, tôi giật bắn cả người, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, may mắn không có người nào dắt theo một đứa trẻ. Lúc này đã hơn nửa đêm rồi, trong khu ngoại trừ ánh đèn siêu thị với quán mạt trượt, còn chỗ nào có người? Thế nhưng, trong lòng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi, một đường về nhà, mỗi một bước đều nơm nớp lo sợ. Đến khi thật vất vả vào được cửa chính, tôi vội vàng đóng cửa lại, lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Tôi gọi điện thoại cho Tần Nhất Hằng, muốn báo chút bình an, vân vân. Thật ra thì do tôi sợ, muốn nghe tiếng người khác nói chuyện, để bản thân bình tĩnh lại. Hắn nói với tôi rằng về đến nhà là tốt rồi, bảo tôi lúc ngủ không cần đắp chăn, chỉ đắp ga trải giường. Buổi tối nếu nghe thấy động tĩnh gì cũng không được nhìn, chỉ cần che kín đầu ngủ tới hừng sáng thì vạn sự đại cát.

Nghe hắn nói thì dễ dàng như vậy, tôi vẫn không yên tâm. Nếu sớm biết rằng dọa người như vậy, chết tôi cũng không mua căn hộ có ma kia. Tôi kêu hắn qua đây giúp tôi, hắn nói chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần nhiều người, cứ làm theo lời hắn nói thì chuyện gì cũng không có.

Đặt điện thoại xuống, tôi liền chui xuống dưới ga giường, còn chuẩn bị thêm một chai nước suối rỗng, nếu như buồn tè cũng có thể ứng phó. Theo lời của Tần Nhất Hằng, trốn dưới ga giường quỷ sẽ không nhìn thấy tôi, nó nhìn qua cũng chỉ là giường. Tôi không biết tà thuyết xằng bậy này có chứng cớ gì, nhưng dù sao tôi cũng không dám khiêu chiến với “quyền uy”.

Cả một đêm này tôi căn bản không ngủ nổi, nơm nớp lo sợ đến tận hừng đông, nghe thấy bên ngoài có tiếng chim hót, tôi mới dám ló đầu ra. Nhìn xung quanh một lúc, nhanh chóng túm bừa lấy một bộ quần áo rồi chạy ra ngoài. Buổi trưa tôi mới dám trở về. Nghĩ lại một chút thì tối hôm qua kỳ thật không có động tĩnh quỷ dị gì, toàn là tự mình dọa mình. Chính là, về đến nhà tôi mới phát hiện, những gì Tần Nhất Hằng nói không phải là nói hù dọa linh tinh – dưới ánh mặt trời, tôi nhìn thấy bên giường có rất nhiều dấu chân, một vòng lại một vòng, giống như đang đi vòng quanh giường tôi.

Những dấu chân đó không thể nào là của tôi! Rõ ràng tối hôm qua tôi không nghe thấy động tĩnh gì, dấu chân lại xuất hiện một cách quỷ dị như vậy. Thế nên, tôi hoàn toàn tin vào lời Tần Nhất Hằng, nhanh chóng chạy ra cửa lái xe đi tìm hắn.

Tìm được Tần Nhất Hằng, nói với hắn chuyện dấu chân. Hắn an ủi tôi nửa ngày, tôi mới bình tĩnh lại một chút. Sau đó, hắn nói rằng phải giúp tôi đuổi hai quỷ hồn bám trên người đi, tôi tự nhiên cảm động đến khóc rơi nước mắt.

Lúc sau, cái gọi là nghi thức trừ quỷ này không hề giống như diễn trên TV hay mấy tên thần côn truyền bá. Tần Nhất Hằng tìm một sợi dây thừng, đem tôi treo lên, sau đó dùng một miếng gỗ nhỏ, không ngừng gõ lên khắp người tôi. Điện thoại di động với chìa khóa trong túi quần đều rơi ra.

Qua khoảng mười phút, đầu của tôi cũng sắp sung huyết không chịu nổi, hắn mới thả tôi ra, rồi cho tôi một vốc tiền xu, bảo tôi đi ra ngoài tiêu hết, một đồng cũng không được dư.

Tiêu tiền thật ra rất dễ, tôi đi siêu thị tùy tiện mua cái này cái nọ liền tiêu hết, chỉ là trong lòng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, đây cũng tính là nghi thức trừ quỷ sao, một chút cũng không nghiêm túc. Tiêu hết tiền liền trở về, Tần Nhất Hằng đã chuẩn bị một chậu nước để chờ tôi, tôi vừa mới vào nhà đã bị hắn lôi đến WC, từ đầu đến chân. Nước rất lạnh, tôi bắt đầu hắt xì không ngừng, một cái lại một cái, căn bản không ngừng được. Tần Nhất Hằng vẫn đứng bên cạnh hút thuốc nhìn tôi, vốn tôi còn muốn trách móc, nhưng nhìn thấy biểu tình vô cùng nghiêm túc của hắn, tôi lại xấu hổ không biết nên nói gì.

Một lúc lâu mới hết hắt hơi, Tần Nhất Hằng đưa điếu thuốc cho tôi, rồi nói cho tôi biết, miếng gỗ đánh tôi là cái xỏ giày, như hắn nói thì dùng một cái xỏ giày lâu năm đánh người trồng cây chuối, hồn phách người này rất có thể sẽ theo thiên linh cái (huyệt giữa trán) bị chấn ra ngoài, làm như vậy là để chấn hai quỷ hồn kia, khiến cho lực lượng của chúng bám trên người tôi sẽ nhỏ đi một ít. Mà tôi đi ra ngoài tiêu tiền xu, mà lại là tiền công đức trong miếu, vốn có một ít pháp lực, lúc tiêu đi, có thể đem một phần tà khi trên người cùng tiêu đi. Cuối cùng nước xối lên người tôi còn đơn giản hơn, chính là nướ© ŧıểυ đồng tử cùng nước gạo. Chờ tôi hắt hơi xong, hai quỷ hồn cũng đã bị tôi phun ra ngoài theo thất khiếu* rồi.

*Thất khiếu: chỉ 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, 1 miệng.

Nói xong, hắn còn nhìn tôi mà cười không chút hảo ý. Tôi không có dũng khí hỏi hắn nướ© ŧıểυ đồng tử kiếm ở được ở đâu, bất quá, tôi nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán được. Nghĩ lại thì thật sự là ghê tởm, nhưng vì tính mạng, cũng chỉ có thể chịu vậy.

Tôi không biết phương pháp trừ quỷ này của hắn là ai dạy, tuy rằng nhìn thế nào cũng không thấy khuôn phép, nhưng mà tôi cũng biết được hắn là một người thạo nghề, cho dù tôi không tin hắn, quả thực cũng không tìm được cao nhân khác. Sau khi chuyện này đã qua đi, tôi không dùng giường có dấu chân kia nữa, mà còn đến xem căn hộ nhỏ kia, vừa vào trong, cái cảm giác âm trầm cũng biến mất. Qua hai tháng, tôi thấy căn hộ kia vẫn rất yên ổn, cũng cố lấy dũng khí để ở lại. Một tuần đầu, tôi lôi kéo Tần Nhất Hằng cùng ở, thứ nhất là để cho bản thân thêm chút can đảm, thứ hai cũng có thể mượn hắn ít tiên khí. Còn căn hộ trước kia tôi thuê, tiền thuê vẫn có thể hoàn trả, ít nhất cuộc sống cũng đã ổn định lại.

Tôi thấy có thể có lợi, định dùng biện pháp này tiếp tục tìm những ngôi nhà có ma. Tôi ngẫm nghĩ, đem những ngôi nhà có ma này đi thế chấp, như vậy có thể kiếm được nhiều hơn nữa. Tôi cùng Tần Nhất hằng thương lượng lên xuống, hắn cũng rất tán thành. Vậy nên chúng tôi liền bắt đầu tìm khắp cả nước những tin tức như thế, khiến cho tôi có cơ hội gặp rất nhiều những ngôi nhà có ma như vậy.