Chương 1-1: Lời dẫn

Tôi tắt đèn sáng, kéo ghế ngồi xuống, chọn một tư thế thoải mái. Ngẩng đầu nhìn lên, bên kia bàn trà đang có chín người chờ tôi mở miệng. Những người này, nữ có nam có, tuổi xấp xỉ nhau, hiện rõ dưới ánh đèn vàng mờ mờ, mỗi người một biểu tình nhìn tôi.

Tôi cũng không quen bọn họ, thực ra, bọn họ cũng mới gặp nhau lần đầu tiên, sở dĩ bọn họ ngồi ở đây, chính là vì ngôi nhà chúng tôi đang ngồi.

Một tháng trước, tôi lên diễn đàn tạo một bài post, rằng chỉ cần có người có thể tại ngôi nhà này nghe tôi kể chuyện hết một đêm, tôi sẽ đồng ý đem ngôi nhà này sang tên cho người đó. Bài post được hưởng ứng không ít, nhưng những người thực sự đến, chỉ có chín.

Đây cũng là điều tôi đã đoán trước.

Xã hội hiện nay, mọi người đều tương đối cảnh giác, với mấy chuyện như bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này, bản năng sẽ cho là một cái bẫy, vì vậy đại đa số mọi người sẽ chỉ đứng từ xa xa ngó lại, hóng chuyện mới mẻ, còn lại cũng là cho rằng tôi nói bậy, cười bỏ qua. Kể cả đã ngồi ở chỗ này, cũng sẽ không thật sự tin tưởng rằng tôi sẽ đồng ý, có khả năng chính là tới tìm vài cảm giác mạnh.

Thực ra, chuyện tôi đồng ý là sự thật 100%, nhưng tôi lại không phải loại người coi tiền như rác, tôi làm như vậy, cũng vì có mục đích : để thực hiện lời hứa đối với một người bạn.

Ngôi nhà này rất lớn, giá thị trường mấy trăm vạn. Mặc dù có mười người ngồi vây quanh trong phòng khách, thì vẫn có vẻ trống trải như cũ. Đây là ngôi nhà có giá nhất mang tên tôi. Tôi có rất nhiều nhà, trải rộng khắp cả nước, nhưng tôi chưa bao giờ ở một căn nào. Tôi chỉ là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, nói đúng hơn chính là đầu tư bất động sản. Mà câu chuyện tôi muốn kể với chín người này, chính là về vài trải nghiệm khi kiếm nhà của tôi.

Trước khi kể chuyện tôi đã nói, ngôi nhà này có một chút vấn đề, mong bọn họ sẽ thận trọng suy xét, một khi quyết định ở lại, sau khi bắt đầu kể chuyện, vô luận có chuyện gì xảy ra, hết thảy hậu quả đều phải tự chịu.

Chín người đưa mắt nhìn nhau, không ai nhúc nhích, thậm chí có hai người không nhịn được mà bật cười. Tôi thở dài, nói với bọn họ, cứ kể một giờ thì tôi sẽ dừng lại một lúc, trong lúc này, bọn họ có thể đi vệ sinh hoặc đứng lên thư giãn gân cốt, nhưng quan trọng là, tôi sẽ cùng bọn hắn chụp một tấm ảnh chung. Nếu có ai muốn đi khỏi đây, tôi cũng không ngăn cản, nhưng người rời đi sẽ phải chụp một tấm ảnh toàn thân.

Vài người nghe xong lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu. Tôi không rõ vì ngôi nhà này quá hấp dẫn, hay là do bản thân con người không thể chống lại sự hiếu kỳ, tóm lại, trước mắt chín người này đều mang một ít kỳ vọng. Tôi nhìn đồng hồ, đã đến thời điểm bắt đầu. Tôi rót nước cho bọn họ, còn bản thân đốt điếu thuốc, hút lấy một hơi, mở giọng: