Chương 5

Đang định mở miệng thì nghe thấy hắn trầm giọng cảnh cáo:

“Nếu lại phạm sai lầm, sẽ bị trừng phạt.”

“…Chỉ ước làm uyên ương, không ước làm thần?” Ta do dự một lúc lâu rồi thận trọng nói.

Ngày qua ngày ta đắm chìm trong sự buồn bã … của một học sinh học dốt.

Nhiều năm trôi qua, trải qua bao vất vả học hành, cuối cùng ta cũng đã trở thành một …

Một con nhóc lưu manh và một hung thú có thể biến hình, có thể làm phép thuật, đặc biệt là biết chữ.

"Tiểu Thao Thiết, Chiết Huân tu vô tình đạo. Sao ngươi lại tu đạo báo đời?"

Nhìn thấy Linh Dao Sơn lại lần nữa bị phá hủy, Chưởng môn bất đắc dĩ thở dài.

"Hở? Tại sao Chiết Huân lại tu đạo ?"

Ta cắn một miếng miếng đùi hạc chiên giòn, trong miệng lúng búng hỏi.

"Còn không phải là bởi vì ..."

Chưởng môn đột nhiên im lặng, không nói thêm nữa.

Đáng ghét!

Đang nói thì dừng!

Này này!

Chiết Huân, vậy mà lại được mệnh danh là vị thượng thần vô tình cấm dục nhất tam giới.

Về phần tại sao lại như vậy? …

Một lần đang lén lút ăn cơm, ta nghe thấy một ông lão râu trắng đang trò chuyện với Chưởng môn.

Hình như trước đây Chiết Huân đã xảy ra chuyện gì đó…

Thế nên bây giờ hắn mới không có trái tim.

Ta không hiểu.

Suy cho cùng thì người tu tiên vẫn có thể sống tốt mà không cần trái tim mà.

"Chiết Huân, ngươi đã hứa là nếu ta có thể biến hình thành công thì sẽ dẫn ta đi Thiên Trì chơi!!"

Ngày ta biến thành hình người được, ta liền hăng hái chạy đến chỗ Chiết Huân đòi khen thưởng.

Chỉ thấy Chiết Huân nhắm mắt lại, như đang kìm nén điều gì đó, cuối cùng ném cho ta một bộ váy công chúa màu hồng dịu dàng.

“Mặc quần áo đàng hoàng!”

Ta không hài lòng.

“Không có hung thú nào mà lại mặc quần áo cả! Ta không mặc!”

"Mặc quần áo hoặc chép phạt "Truyện Nhạc Dương Tháp", ngươi chọn đi!"

Ta sốc!

Một bộ quần áo thôi cũng khiến hắn lôi con át chủ bài ra!?

Dây cứu sinh bảy inch thực sự đang bị kiểm soát chặt chẽ.

Chỉ là không biết tại sao, ta luôn cảm thấy tai Chiết Huân .. hình như hơi đỏ hơn bình thường nhỉ?

Chắc là ta đã nhìn nhầm rồi.

Ta giận dữ quay trở lại hình dạng Thao Thiết, gầm lên hung dữ lần thứ 108 trong ngày.

Lại còn học chiêu cũ nhảy lên cắn mạnh vào cổ Chiết Huân,

"Ha ha, lần này răng của ta chỉ bị lung lay, không có gãy!"

Ta đã tiến bộ!

Nghĩ đến đây, ta vui mừng đến mức vui vẻ chạy đi phòng bếp kiếm đồ bỏ vào bụng.

Không như mong đợi……

Ba phút sau.

"Oaaa... Chiết Huân, ta gãy răng rồi! Vừa mới gặm chân hạc một xíu đã gãy! Cứu taaaa!"

Sau đó, ta thấy một tên đệ tử Tiên Môn, bình tĩnh mở sổ ra ghi thêm một dòng nữa vào.

Đó là số lần răng của ta bị gãy.

Ôi!

Thật mất mặt quá đi!