Chương 4

Đáng tiếc... mất răng làm ta nói ngọng, khí thế giảm đi rất nhiều.

Ta :"……"

Quay lại trừng mắt đe dọa: Cấm cười!

Trong mắt hắn dường như có một tia ý cười lấp lánh, nhưng rất nhanh chóng liền biến mất.

"Đúng vậy, hung thú rất mạnh mẽ."

Ta luôn cảm thấy hắn đang cười nhạo ta, nhưng nhìn một hồi cũng không tìm ra bằng chứng.

Không sao đâu, ta đã vui lên và nhanh chóng lấy lại sự tự tin.

"Cùng Kỳ nói, ta chính là người tiếp quản tình cảm của tất cả chúng sinh dưới nhân gian, là người sở hữu trời đất ..."

"Vậy nên là … đừng có mà mơ ... ta ... cánh gà này ngon thật đấy! Chiết Huân, cho ta một cái nữa!"

Chiết Huân dừng một chút:

“Đây là hạc, không phải gà.”

Ta cắn một miếng, da giòn, thịt mềm, cắn ngập răng còn có dầu xèo xèo thơm ngon, mlem mlem quá đi!

Về phần gà hay hạc …

"Không thành vấn đề, con gì có cánh mà chả như nhau!"

Criết Huân "Ừm" một tiếng, bỗng nhiên đổi chủ đề.

“Ăn xong thì quay lại học tập tiếp với ta.”

Ta ngồi liếʍ liếʍ lông trên bàn chân, cái đầu nhỏ nhớ lại cẩn thận.

Đúng rồi, đi học!

Khi ta còn là một con non, giống như chú gấu con lang thang, ta luôn ghen tị với những con người có thể đến trường!

Ngồi bên trong được che mưa che gió, còn có người ru cho ngủ nữa, quá là sướиɠ rồi còn gì!

Ăn no rồi ngủ kỹ, còn gì thần tiên hơn nữa chứ!

Ta vội vã gật đầu vì sợ hắn sẽ hối hận.

Không ngờ cái gật đầu ngu ngơ này lại là mở đầu cho những thăng trầm của ta với tư cách là một học sinh cặn bã …

Ngày răng cửa ta mọc lại, Chiết Huân đã đặt cho ta một cái tên.

Chiết Đào.

Cùng họ với Chiết Huân, cái tên nghe cũng hay nhưng ta lại không viết được.

“Con thú mù chữ sẽ bị người ta cười nhạo!”

Câu nói lạnh lùng của Chiết Huân đã kí©h thí©ɧ ta, khiến ta quyết định sẽ học hành thật chăm chỉ!!

Chỉ có điều ……

Có đánh chít ta cũng không hiểu tại sao một con thú như ta lại phải học ngâm thơ chứ!?

Chiết Huân dùng giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc hỏi:

“Cởϊ áσ với tướng quân, câu tiếp theo là gì?”

Ta không ngần ngại:

“Ngủ một đêm xuân ấm áp dưới lều da^ʍ bụt”

Chiết Huân:

"... Nhưng tướng quân của Long Thành cũng ở đây?"

Ta ngẩng cao đầu nói:

“Từ nay trở đi, vua sẽ không lên triều vào sáng sớm nữa!”

Chiết Huân không khỏi hít sâu một hơi:

“Hậu cung có ba ngàn mỹ nhân?”

Ta biết câu này! Liền kiêu hãnh hét lên:

“Chày sắt nghiền thành kim thêu!!!”

Chiết Huân đột nhiên im lặng.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Chiết Huân: …Tim ta đau quá man.

Hắn lại tiếp:

"Câu hỏi cuối cùng, Dừng xe ngồi ngắm rừng phong chiều tà?"

(*Câu thơ trong bài thơ Sơn Hành của Đỗ Mục.

Nguyên gốc:

遠上寒山石徑斜,

白雲深處有人家。

停車坐愛楓林晚,

霜葉紅於二月花。

Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà,

Bạch vân thâm xứ hữu nhân gia.

Đình xa tọa ái vân phong lâm vãn,

Sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa.

Tạm dịch nghĩa:

Xa xa núi lạnh đường đá cheo leo,

Nơi mây trắng thâm sâu có ngôi nhà.

Dừng xe ngồi ngắm rừng phong chiều tà,

Lá gặp sương rơi đỏ hơn cả hoa tháng hai.)