Chương 8

Gần đây ta thấy rất đói.

Bởi vì ta luôn lang thang khắp địa ngục mà không hấp thụ được tí “ác niệm” nào ở nhân giới.

Đúng vậy, ta, một hung thú, dựa vào “ác niệm” trên đời để tồn tại.

Chỉ cần trên đời này còn “ác niệm” là ta vẫn có thể trường sinh bất tử.

“Bà Bà, ngươi nói xem, tại sao ta lại không hấp thụ được “ác niệm” của Minh giới nhỉ.”

Ta thấy dạ dày mình tê liệt luôn rồi huhu.

Dưới Minh giới này, có rất nhiều thành phần tà ác, nhưng đáng tiếc là ta lại không thể hấp thụ được dù chỉ là một nửa trong số họ.

Bởi vì khi họ chết, ác niệm của họ đã tiêu tan.

Nhưng điều kỳ lạ là——

“Bà Bà, vì sao canh Mạnh Bà của ngươi lại có thể thỏa mãn cơn đói của ta vậy?”

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn còn chống đỡ được cơn đói.

Vậy... trong canh của Mạnh Bà có ác niệm à? Ta không hiểu.

Bộ ác niệm có thể thu thập được sao?

Nhưng mà ... chỉ có Thiên Đạo mới làm được điều này thôi mà.

Ta làm một chuyến đến một trong những ngôi nhà lớn nhất dưới Minh giới. Vì Mạnh Bà nói sẽ nấu ăn cho ta.

Ta vui lắm, canh của Mạnh Bà rất ngon, vậy thì cơm chắc cũng phải ngon lắm đây, ta ngồi trên bàn bếp, đung đưa chân chỗ này chỗ kia, nhìn Mạnh Bà bận rộn nấu nướng.

Khoan nhưng mà, Mạnh Bà bận rộn như thế này ... hình như cũng không còn khom lưng nữa.

Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Quân, nhưng khi ta nhìn lại, ta nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi.

“Bà Bà, nếu có hung thú bị bệnh thì ngươi chữa bệnh thế nào vậy?” Ta gãi đầu hỏi.

Dù sao mấy ngàn năm qua hung thú đều không bị bệnh tật gây phiền toái bao giờ.

"Hả? Ngươi bị bệnh sao?" Mạnh Bà dừng lại, lập tức quay người rồi vội vã chạy tới, linh lực của nàng cẩn thận quét qua kinh mạch của ta.

Động tác vội vàng hấp tấp.

Ta lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là…chỉ…chỉ là, thôi, ta hơi có lỗi với ngươi …” Càng nói, ta càng cảm thấy có lỗi. Mạnh Bà dừng lại, ta bối rối nhìn nàng, ôm ôm.

"Lúc nãy, ta còn tưởng rằng ngươi chính là tên khốn Mạnh Quân kia! Bà Bà của ta là bạn tốt nhất trên đời, Mạnh Quân chóa má kia sao có thể so sánh với ngươi chứ?!"

Ta phẫn nộ nói.

Nhưng không hiểu sao, Mạnh Bà trông có vẻ... hơi cứng nhắc.

Mạnh Bà đi rửa tay rồi nấu canh cho ta.

Hí hí, bữa ăn ngon này quả là tuyệt cà là vời.

Vấn đề là bên trong vẫn còn có phảng phất năng lượng rất kỳ lạ. Làm cho ta cảm thấy no bụng.

"A~ hạnh phúc quá." Ta thở dài thoải mái.