Chương 7

Ta cau mày chán ghét.

Sau đó, ta dũng cảm lên đường.

"Mạnh Quân, chúng ta lại đánh một trận tiếp đi!"

Ta là một trong Tứ đại hung thú, là đứa con cưng của Thiên Đạo, trên đời này ít ai sánh bằng.

Trong tam quan của ta, ta luôn tin rằng chỉ cần thể hiện được sức mạnh thực sự của mình, dù thế nào đi nữa ta cũng có thể hạ gục đối thủ mà thôi.

Cho đến hôm nay, tam quan của ta đã bị người ta đánh nát.

Ta, đường đường là Hỗn Độn, biến thành hình người để chiến đấu, và cuối cùng vẫn bị tên chóa từng là phàm nhân kia thổi bay ra khỏi hang?!

Ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lại dùng hết sức bình sinh xông vào, gầm lên giận dữ.

"Mạnh Quân! Rõ ràng ta mới là người nên tức giận, ngươi tại sao tức giận chứ?!"

Mạnh Quân hít sâu một hơi, nhìn sâu một chút, hồi lâu mới bất đắc dĩ hỏi:

“Đôi mắt nào của ngươi thấy ta đang tức giận?”

"Không tức giận sao lại đỏ mặt?" Ta tự tin chỉ vào hắn: "Bằng chứng xác thực!"

Dưới vẻ mặt run rẩy vì tức giận của ta, Mạnh Quân mím môi hồi lâu mới kìm lại được một câu.

“Nói đi, ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi.”

Ta vô tình hất mắt lên, lôi cuốn sách ra khỏi tay, khéo léo lật một trang rồi đưa ra trước mặt hắn.

"Ta muốn cái này!"

Cơn gió thổi qua lớp giấy mỏng giúp ta dễ dàng nhìn thấy những hình ảnh bên trong.

Ta mỉm cười đắc thắng.

Này thì Mạnh Quân thần tướng, lần này ta nhất định sẽ thắng!

Cuốn sách của ta lại bị Mạnh Bà tịch thu.

Ta không hiểu, làm sao cuốn sách được ta giấu kỹ như thế lại có thể bị phát hiện?

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.

Nhất định là tên khốn Mạnh Quân đó đã rình mò sách của ta! Đáng tiếc bây giờ ta đang không có thời gian để dàn xếp tỷ số với hắn.

Bởi vì….

“Bà Bà ngươi đừng giận mà, ta sai rồi ~” Mạnh Bà chậm rãi khuấy nồi canh xanh xanh tím tím, quay đi không thèm để ý tới ta. Ta lại tiếp tục dính sát vào.

“Không phải ta muốn đánh bại hắn bằng phương pháp trong sách sao~ Chỉ vì thế thôi ~”

Mạnh Bà ngước mắt lên nhìn ta.

Tự nhiên ta cảm thấy đôi mắt của nàng trông có vẻ lạc lõng trên khuôn mặt nhăn nheo và phong trần ấy.

Chúng tinh tế và sạch sẽ, với màu đen sâu thẳm, có vẻ hơi quen quen.

Giống quá ... ai thế nhỉ? Ta chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Mạnh Bà đã hỏi với giọng khó hiểu.

"Ngươi... đọc sách chỉ để đánh bại hắn?"

Ta nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

Mạnh Bà: “Thật sự muốn dùng những tư thế đó à?”

Ta thề với Thiên Đạo là ta rất muốn.

Mạnh Bà: “Được thôi.”

Ta: ????