Chương 2

Bằng cách thức kỳ dị này, chúng ta đã nhanh chóng trở thành bạn tốt mà không cần phải gạ kèo solo hay lừa nhau uống canh nữa.

Nàng gọi ta là Tiểu Hỗn Độn, còn ta gọi nàng ấy là Bà Bà.

Thế là mỗi lần uống canh Mạnh Bà, ta lại cằn nhằn với nàng:

"Bà Bà, ta không có lừa ngươi đâu, lần đầu tiên uống canh Mạnh Bà ta đã cảm thấy hương vị cứ quen quen kiểu gì rồi ý!”

"Cơ mà ta lại không thể nhớ là đã uống ở đâu. Ngươi yên tâm, khi nào ta quay lại ma giới ta sẽ giúp ngươi tóm cổ tên đã ăn trộm công thức lại nhé!"

Tiếc là mỗi lần ta nói ra điều này, lần nào nàng ấy cũng im lặng.

Ta vô cùng nghi ngờ, có khi nào cái tên ăn kắp công thức nấu canh lại chính là ngừi iu cũ của nàng không?

Lần đầu đến thăm nơi ở của khuê mật, hóa ra không giống như nơi ở của Mạnh Bà trong tưởng tượng của ta, cổ cổ xưa xưa cũ kỹ.

“Chắc kiểu nhà ở địa phủ nó phải vậy nhỉ ...” Ta lẩm bẩm.

Phong cách tranh trí của ngôi nhà không ngờ lại mang lại cảm giác ... lạnh lùng và cứng rắn.

Ta ngó thấy cái bình trên bàn, bên trên có cắm một cành Linh Mộng Hoa màu vàng.

"Ôi chao, Bà Bà, ngươi cũng thích Linh Mộng Hoa sao? Trùng hợp quá, ta cũng thích!"

Trong lòng mừng rơn, ui cha cha quả nhiên, chúng ta đúng là bạn tốt mà, đến sở thích cũng giống nhau vô cùng!

Loài hoa này có một đặc tính rất kỳ diệu, nếu nếm nếm một chút phấn hoa thì ban đêm ngươi sẽ mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ. Có thể là mơ về quá khứ, về tương lai, hay thậm chí là về những gì ngươi khao khát nhất.

Chơi rất là vui nha!

Ta vừa tò mò hỏi vừa nếm một chút phấn hoa,

"Bà Bà, ngươi có thử bao giờ chưa? Ngươi mơ thấy cái gì vậy? Để ta kể cho ngươi nghe giấc mộng của ta, đơn giản thôi, mỗi lần ta đều mơ thấy đang đánh nhau với mấy đứa Hung thú khác, ta đều thắng đó haha!”

Có điều là, chuyện này chưa từng xảy ra trên thực tế.



Đến tối đi ngủ, ta đắp chăn háo hức mong chờ trận đánh máo lửa trong mơ.

Thế nhưng ...

Ta nhìn chằm chằm người nam nhân mặc đồ đen trước mặt, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn gay gắt hỏi.

"Ngươi là ai?"

"Bà Bà, ngươi nghĩ xem hắn có thể là ai nhỉ? Sao tự dưng lại xuất hiện trong giấc mộng của ta chứ?"

Ta ngồi thụp xuống bên cạnh nồi canh Mạnh Bà, hỏi bạn tốt.

Chỉ tiếc Mạnh Bà không thèm để ý đến ta mà vẫn cứ chậm rãi khuấy canh rồi lại tiếp tục khuấy canh.

Ta thở dài:

“Lần sau gặp lại, hy vọng ta có thể đấu với hắn một trận. Nhìn cái tướng người gầy nhom của hắn, hẳn là ta có thể dễ dàng thắng được.”