Chương 1

Ta là Hỗn Độn, một trong tứ đại hung thú.

Tuy là sức mạnh của ta không bằng mấy đứa hung thú còn lại, nhưng cũng là có tiếng có miếng, không mấy người có thể đánh thắng được ta.

Nhưng mà thua dưới tay Mạnh Bà, là điều mà ta dùng cả thú sinh (nhân sinh) cũng không thể nào hiểu được.

Suy cho cùng…

Người ta cũng là một bà lão lưng gù vai so, mặt đầy nếp nhăn, đến khuấy canh cũng chậm chạp lề mề…

Vậy mà ta lại đánh không lại !?

Huhuhu.

Mặt mũi tộc hung thú đều mất sạch dưới tay ta rồi!

“Mạnh Bà, lần trước nhất định là do ta trượt tay, chúng ta làm một trận nữa đi.”

Rốt cuộc thì từ khi được sinh ra đến giờ, ta vẫn luôn được dạy là Hung thú là sinh vật không-bao-giờ-biết-thua-là-gì, vậy nên ta cố gắng ngủ sớm dậy sớm, lợi dụng lúc đường Hoàng Tuyền vắng người đi đầu thai, liền đến khiêu chiến để giành lại thể diện!

Nhưng Mạnh Bà lại không hề ngẩng đầu lên lấy một cái, vẫn chăm chú nghiêm túc khuấy đảo nồi canh xanh xanh tím tím bên dưới.

Ta tức giận, lao tới định lật đổ cái nồi.

Ai mà dè, đột nhiên có một cái bát được đưa đến trước mặt ta.

Cái bát được cầm bởi một đôi bàn tay già nua, nhăn nheo xấu xí.

Nhưng đáng ngạc nhiên là, móng tay lại rất sạch sẽ.

“Ngươi khát không? Làm bát canh giải khát đi.”

Đáng ra ta nên từ chối ngay, dù sao thì canh Mạnh Bà cũng không thể tùy tiện uống như đồ giải khát có được không!?

Nhưng mà, hương vị của bát canh này có vẻ rất thơm.

Tay ta nhanh hơn não, trước khi kịp phản ứng, ta đã nhanh tay đưa bát canh Mạnh Bà lên đến miệng.

Khựng lại một chút, mà uống thì có sao đâu?

Hung thú bình thường còn không chếc được chứ nói gì là đi đầu thai, có gì mà sợ chứ?

Ta chưa uống thử canh Mạnh Bà bao giờ, bây giờ đột nhiên lại muốn thử hương vị một chút.

Chỉ một lần này thôi ...

Vừa uống vào, ta đã cảm thấy mùi vị ... quen thuộc đến khó tả.

Trước khi ta có thời gian để cẩn thận nhớ lại, ta đã quên mất những ký ức này.

Hả? Sao ta lại đứng trước nồi canh Mạnh Bà thế này? Ta vừa định làm gì ấy nhỉ?

À đúng rồi!

“Mạnh Bà, lần trước nhất định là do ta trượt tay, chúng ta làm một trận nữa đi.”

Mạnh Bà: "Ngươi khát không? Làm bát canh giải khát đi."

...

Cuối cùng, khi ta uống bát thứ 23, ta đã trở nên miễn dịch với tác dụng của canh Mạnh Bà.

Tất cả những ký ức vừa rồi ùn ùn quay trở lại.

Ôi mẹ ơi, xấu hổ quá.

Làm sao mà ta, một hung thú uy nghiêm mạnh mẽ, lại có thể bị một nồi canh Mạnh Bà đánh lừa những 23 lần cơ chứ!

Nhưng mà ….

"Canh ngon đấy, múc cho ta bát nữa đi!" Ta thấp giọng đòi hỏi.

Mạnh Bà chỉ cười, khuôn mặt nhăn nheo của nàng đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Chả hiểu sao nhưng mà sao trông cũng khá đẹp thế nhỉ?