Chương 6

"Kỳ Kỳ, ta không muốn ăn trái cây nữa."

Ta không vui.

Cùng Kỳ chiều chuộng và che chở ta, nhưng ta đối với hắn chỉ toàn mang lại phiền phức, thậm chí thương tổn.

Ta rúc vào góc không chịu ăn nữa.

Cùng Kỳ lo lắng.

"Nhóc con này, sao lại kén ăn như vậy? Quả này chua sao? Ngươi không nên..."

Ngẩng đầu lên liền thấy Cùng Kỳ nóng lòng muốn ra ngoài xẻ núi.

Nước mắt không khỏi rơi xuống.

"Kỳ Kỳ, sức khỏe của ta sẽ không bao giờ khá hơn. Hạc Y Tiên đã nói, người bị huyết thống phản phệ sẽ không thể sống sót đến tuổi trưởng thành..."

"Không đúng! Bọn họ không thể sống sót bởi vì không có hung thú như ta đây bảo hộ, ngươi có thể làm được, nhất định có thể làm được."

Cùng Kỳ, vốn là người bất cần, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, lại cứng đầu đến không ngờ mỗi khi nhắc đến chuyện này.

"Nhưng……"

“Không nhưng nhị gì hết, nếu trái cây hôm nay chua thì nói cho ta biết, lần sau ta sẽ chọn nhiều trái ngon hơn cho ngươi.”

Cùng Kỳ ngạo nghễ nhét trái cây vào miệng khiến ta không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, ta ngơ ngác hỏi.

"Kỳ Kỳ, sao ngươi lại tốt với ta như vậy."

“…” Cùng Kỳ nhìn sang, ánh mắt tựa như đang nhìn một tên ngốc.

"Ta đương nhiên là đang nuôi cho ngươi béo rồi thịt!"

Nghĩ tới lời ông lão bàn đào nói.

Ta cười ngọt ngào.

Ai mới là kẻ ngốc đây?

Dành dụm tất cả những bảo bối khắp nhân gian để nuôi dưỡng một con yêu hồ huyết thống không đầy đủ, không thể trưởng thành và luôn luôn yếu ớt?



Ngày qua ngày, cuối cùng đã đến lần thứ năm huyết thống phản phệ của ta lại tái phát.

Ta đã biến đổi.

Biến thành... một thiếu nữ nhân tộc với đôi tai và cái đuôi màu đỏ trắng.

Ngày hôm đó, Cùng Kỳ cũng sợ đến phát điên.

"Ngươi... làm sao..." Cùng Kỳ lắp bắp nói: "Sao ngươi lại là con gái!"

Ta nghiêng đầu, bày tỏ sự bối rối của mình.

“Bị vợ chồng Đào Thiết lừa rồi!” Cùng Kỳ tựa hồ đã tỉnh táo lại, tức giận.

Ta chợt hoảng sợ, sợ rằng Cùng Kỳ sẽ không còn cần ta nữa.

Vừa định bước tới thì liền ngã sấp xuống đất.

Chỉ khi đó ta mới nhận ra rằng mình đã khác.

Đôi chân khiến ta cảm thấy bất lực và có chút sợ hãi khi di chuyển.

Chưa kịp suy nghĩ thì Cùng Kỳ đã sải bước tới, nhặt tấm da hổ lớn lên, quấn cả người ta vào đó và ôm lấy ta.

"Kỳ Kỳ, ta bị sao vậy? Ta sắp chết sao?"

Ta bối rối nhìn đôi chân trắng nõn, mềm mại, nhỏ nhắn và đầy thịt.

Chúng trông khác hoàn toàn với bàn chân của con cáo phủ đầy lông đỏ.

Chẳng lẽ huyết thống của ta đã phản phệ đến mức khiến ... ta rụng hết lông rồi?