Chương 2

Khi còn là một con tiểu yêu non nớt, ta đã bắt đầu tìm được niềm vui khi dõi theo bóng dáng hắn.

Cùng Kỳ luôn rất kiêu ngạo:

"Chỉ cần ta ở đây, sẽ chẳng có con yêu quái nào dám bén mảng tới nữa! Đau đớn là cái gì? Có ăn được không?!"

Ta gật đầu tự tin:

“Kỳ Kỳ nói đúng lắm!”

Cùng Kỳ: "...Lên giường ngủ đi!"

Cuộc sống vui vẻ trôi qua ngày qua ngày, nhưng không ngờ một ngày ...

Huyết thống của ta phản phệ ...

Từ thời xa xưa, không có yêu quái có dòng máu không thuần nào có thể sống sót đến tuổi trưởng thành.

Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy đau đớn kể từ khi gặp Cùng Kỳ.

Thực sự đau, rất đau.

Ngày hôm đó Cùng Kỳ có việc phải ra ngoài, ta vẫn như thường lệ cuộn mình ngủ say trong hang.

Đột nhiên, một cơn đau nhói không biết từ đâu trỗi dậy, cơ thể như bị vô số mũi kim đâm vào, nội tạng, linh hồn, và cả máu đều đau nhức, như bị xé nát thành từng mảnh.

Ta như sắp ngất đi vì đau đớn.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đúng lúc ta đau đớn đến mức tưởng mình sắp chếc, thậm chí bóng dáng Cùng Kỳ tiến lại gần cũng mờ mờ ảo ảo không rõ ...

Cơn đau đột ngột dừng lại.

Ta có chút bối rối.

"Có phải ... là ảo ảnh không?"

Lúc này, Cùng Kỳ đã trở lại.

“Nhóc con, hôm nay ăn linh nai được không …”

Giọng Cùng Kỳ đột nhiên khựng lại.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, cả người bối rối.

"Là ai!!? Ai đã tổn thương ngươi? Ta sẽ gi.ết hắn!!!"

Sau lần đó, đã rất lâu rồi ta không còn cảm thấy cơn đau như vậy quay trở lại nữa.

Như thể tất cả vốn chỉ là mơ.

Vẫn cứ sống một cuộc sống bình thường như trước đây.

Ngoại trừ Cùng Kỳ.

"Đi bộ cũng có thể ngã, nhóc con, ra ngoài đừng bảo với ai là ta nuôi ngươi đấy nhé! Xấu hổ quá đi!"

Cùng Kỳ phát hiện ra người ta bị thương, cả người đầy máu, nhưng vì không muốn hắn lo lắng nên ta đã nói dối là ta sơ ý bị ngã.

Kể từ lần đó, mỗi lần ta ra ngoài, hắn lại cằn nhằn nhắc nhở ta.

“Có mỗi lần đó thôi mà Kỳ Kỳ, đừng lo lắng ~ Đã gần một năm rồi, quên chuyện đó đi mà~” Ta làm ra vẻ nịnh nọt.

"Ngươi thật đúng là xui xẻo! Nếu không ăn thêm hai quả linh đào khôi phục sức khỏe lại thì ta thiệt lớn rồi!"

“Lão thổ địa có nuôi mấy cây nhân sâm, nếu còn thấy mùi vị khó chịu, ta sẽ ném ngươi từ trên trời xuống!”

"Còn muốn cái gì nữa, hiện tại mau nói cho ta biết, đừng để ta hút máu ngươi! Nói trước là ta không thích máu tiểu yêu đâu đấy!"

Ta dụi trong hõm cổ Cùng Kỳ, bộ lông ấm áp của hắn giúp ta chặn cơn gió quét qua.

"Không, không cần đâu, ta vẫn ổn mà ~ Lần này chúng ta đi giúp Thổ địa trồng cây thì sao? Ông ấy đã giúp chúng ta rất nhiều~"