Chương 1

Hồ ly tinh từ khi sinh ra đã có ký ức.

Thế nên ta mới có khả năng nhớ được toàn bộ ký ức từ khi ta mới mở mắt chào đời.



Tên ta là Tô Tiểu Hồ.

Một trăm năm trước, ta chỉ là một tiểu hồ ly bị dòng tộc bỏ rơi vì không thuần chủng.

Ta vẫn còn nhớ làn gió lạnh căm căm đêm đó.

Ta bị treo trên cành cây ở rìa vách đá, cả người bấp bênh, run rẩy chờ đợi nỗi sợ hãi vô hình thì đột nhiên có một con quỷ lớn xuất hiện. Nó chỉ là đi ngang qua rồi phát hiện ra ta.

"Chậc, một con tiểu hồ ly! Còn chẳng bõ dính răng!"

Mặc dù lúc đó ta nghe không hiểu nó nói cái gì, nhưng khả năng của con thú nhỏ đối với nguy hiểm vẫn còn đó.

Áp lực của đại yêu trước mặt còn mạnh hơn rất nhiều so với người mạnh nhất trong tộc ta lúc bấy giờ.

Ta càng run rẩy mạnh hơn, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Chỉ biết dựa vào bản năng mà co người thành một quả bóng hòng giảm sự tồn tại, không dám cứ động dù chỉ một chút.

Vậy mà tên đại yêu đó vẫn túm lấy ta mang về một hang động, bên trong đó trông bừa bộn, đầy hơi thở hoang dã.

“Ở yên trong góc đó nghe chưa! Dám làm ồn khi ta đang ngủ, ta sẽ ăn thịt ngươi!"

Một thời gian thật lâu sau đó, ta mới phát hiện ra,

Tên đại yêu đã cứu ta hôm đó, hắn chính là hung thú Cùng Kỳ trong truyền thuyết.

"Đáng ghét!"

“Sao con tiểu yêu này phiền phức quá vậy?”

“Hả? Cái gì cơ? Uống sữa sao? Ngươi nghĩ ta có à?”

“Mi lại tè dầm nữa rồi!”

Cùng Kỳ miệng thì khinh bỉ, nhưng tay chân lại luống ca luống cuống , vật lộn biết bao lâu rốt cuộc cũng nuôi được ta qua giai đoạn đầu, đây là khoảng thời gian dễ chếc yểu nhất của tiểu yêu như ta.

Sau đó là bắt đầu bi bi bập bẹ tập nói.

Mà từ đầu tiên mà ta thốt ra được lại là ...

"Kỳ Kỳ!"

“ ... Tên ta là Cùng Kỳ! Hung thú Cùng Kỳ ăn thịt trẻ em!”

Trong hang động tràn ngập tiếng gầm giận dữ của hắn.

Người ta vẫn luôn nói Tứ đại hung thú đều là những ác quỷ hung dữ.

Nhưng Cùng Kỳ mà ta biết rất mạnh mẽ, nóng nảy, kiêu ngạo và phóng túng, hơn nữa còn...

"Sao lại khóc nữa, nhóc con!”

"Ngươi biết ta cho ngươi ăn cái gì không! Chính là linh đào ta đi cướp về mới có đấy!”

"Uống đi, mau uống, nước từ linh tuyền đó. Làm sao vậy? Ngươi không uống được nước mưa? Đây này!”

"Nhóc con, ngươi đã lớn rồi đó, con linh ngưu này là con hiền nhất, nếu còn cắn không được nó, ta sẽ đánh ngươi! Ăn xong đi ngủ ngay cho ta!"

Ta nở nụ cười, nụ cười thật ngọt ngào.

Cùng Kỳ sẽ không đánh trẻ con đâu hihi.

"Kỳ Kỳ, ngươi thật là tốt quá!"

"Ta là Cùng Kỳ! Hung thú Cùng Kỳ! Không phải Kỳ Kỳ, nghe ẻo lả chếc đi được."

"Hiểu rồi, Kỳ Kỳ~”

“... Thôi bỏ đi, không chấp trẻ con.”