Chương 2

Tất nhiên Tiểu Hoa Yêu cảm nhận được dương cụ đáng sợ kia đang ở cửa huyệt bồi hồi, lúc nhẹ nhàng đỉnh vào trong mở ra cửa huyệt liền khiến cậu sợ hãi, căn bản không thể tưởng tượng được nếu cái đồ vật khổng lồ này đi vào trong thân thể mình thì sẽ như thế nào.

Tiểu Hoa Yêu xin tha: "...... Cầu xin ngươi, không cần như vậy, buông tha ta đi, ta không cần......"

Hắc long ấn chân Tiểu Hoa Yêu lại, ɖu͙ƈ vọng thô to thẳng tiến vào thân thể Tiểu Hoa Yêu, không lưu tình một chút nào.

"A a a...... A......"

Tiểu Hoa Yêu lớn tiếng kêu thảm thiết, thân thể giống như bị một cây gậy lớn thọc mở bên trong, cậu muốn chết, cậu sắp chết, thân thể muốn nứt ra rồi, cậu bị cái tên đại phôi đản này làm đến nứt ra rồi.

"Ô ô ô đại phôi đản, đại hỗn đản...... Ngươi là con rồng xấu ô ô, ngươi gạt ta, ngươi lừa ta, ta chán ghét ngươi, ta ghét ngươi nhất......"

Nhưng ngoài ý muốn chính là, đau đớn cũng không mãnh liệt, hơn nữa cảm giác đau đớn tiêu tán rất nhanh. Tuy rằng dương cụ hắc long cơ hồ muốn thọc đến bụng nhỏ cậu, nhưng thân thể yêu quái giống như có thể điều tiết thích ứng, nộn huyệt Tiểu Hoa Yêu hoàn chỉnh ăn hết nguyên cây ɖu͙ƈ vọng hắc long.

Hắc long thoải mái đến thở ra ngụm khí dài, bên trong huyệt Tiểu Hoa Yêu co rút gắt gao, vừa nóng lại vừa hút, ɖu͙ƈ vọng cứng rắn ngâm mình trong nước nóng, sung sướиɠ đến không nói nên lời. Đem hai chân Tiểu Hoa Yêu gác lên vai, hắc long ngay lập tức đưa đẩy lên.

"...... Chờ một chút, đừng cử động, không cần nhanh như thế......" Tiểu Hoa Yêu bị cắm đến toàn bộ thân thể đều kịch liệt run rẩy, giống như con cá bị bắt ra khỏi nước, há mồm thở dốc, "...... Quá nhanh ô, quá nhanh, a......"

Đôi tay bị trói bất tri bất giác cũng được cởi bỏ, nhưng Tiểu Hoa Yêu sớm đã không còn sức, thậm chí không có phát hiện, cũng không biết nên nắm nơi nào, cuối cùng chỉ bắt được cánh tay của hắc long, để lại vài vết cào trêи tay hắn.

Dương cụ của Hắc long nhanh chóng kịch liệt ra vào trong cơ thể Tiểu Hoa Yêu, hoa huyệt nhỏ hẹp bị căng ra, mỗi một chỗ mẫn cảm đều bị người kia dùng sức đoạt lấy, ƈôи ȶɦịt đâm ra càng nhiều ɖâʍ thủy, tưới đầy nước lên ɖu͙ƈ vọng hắc long, mỗi một chút va chạm đều mang theo tiếng nước ɖâʍ mĩ phóng đãng.

Thân thể dần dần thích ứng, kɧօáϊ cảm ɖâʍ đãng mãnh liệt, thanh âm Tiểu Hoa Yêu rêи rỉ cũng dần dần biến điệu, hoa huyệt phấn nộn bị cắm đến đỏ lên, dương cụ mỗi lần thọc vào rút ra đều mang một ít thịt huyệt kéo ra ngoài, chỗ giao hợp không ngừng ra chảy ra nước, chân Tiểu Hoa Yêu trêи vai hắc long rơi xuống chỗ eo.

Thân thể dán sát vào nhau, bàn tay cực nóng của hắc long âu yếm thân thể Tiểu Hoa Yêu, đầu lưỡi ʍút̼ ra một chuỗi ký hiệu chiếm hữu ái muội trêи ngực.

Hoa huyệt bị cắm đến tê dại thoải mái, kɧօáϊ cảm cơ hồ muốn đem cảm giác nuốt hết, Tiểu Hoa Yêu giống như trúng chú, ngơ ngác trợn mắt nhìn khí cụ tím đen của hắc long không ngừng tiến vào thân thể mình, bụng nhỏ đều phồng lên: "...... A a, a, thật lớn, cắm thật sâu, đi đến nơi đó, nó đi đến nơi đó......"

Hắc long yêu cái vẻ ɖâʍ đãng hạ tiện mà không tự biết như vậy của cậu, còn làm ra bộ dáng thiên chân vô tà, cố ý mở miệng nhục nhã: "Cái miệng ở phía dưới thật là thèm ăn, gắt gao cắn đồ vật của ta không chịu nhả, như thế nào lại tham ăn như thế, phải giáo huấn thật tốt một phen."

Dứt lời hắc long càng dùng sức mà đưa đẩy lên, nhiều lần đỉnh đến cung khẩu (t.ử ƈυиɠ) của Tiểu Hoa Yêu, điên cuồng đến cực điểm, giống như hoàn toàn muốn cắm hư Tiểu Hoa Yêu.

"A a a a —— quá sâu quá sâu, a a ——" chỗ sâu bên trong tê mỏi đến không chịu được, giống như sắp bị đâm thủng, cảm giác mất khống chế nhanh chóng đánh úp lại, căn bản không kịp xin tha, ngọc hành đằng trước liền bắn ra nướ© ŧıểυ, Tiểu Hoa Yêu kêu to, "Tha ta đi —— tha ta đi ——"

Hắc long không có giảm tốc độ đi chút nào, nhìn Tiểu Hoa Yêu phun nướ© ŧıểυ, tiếp tục bóp eo cậu, làm đến càng ác càng hung hơn: "Kêu ta phu quân, kêu xong ta liền buông tha ngươi."

Tiểu Hoa Yêu đã bị làm đến bay mất lý trí, hắc long nói cái gì thì là cái đó, ngoan ngoãn hô lên: "Phu quân a...... A, phu quân...... Phu quân buông tha ta đi, ta không được ô, phu quân a......"

Hoa huyệt nhu nhược lần đầu tiên thừa hoan rốt cuộc không chịu nổi hắc long mạnh mẽ va chạm như thế, Tiểu Hoa Yêu thét chói tai bị đưa đến cực đỉnh, phía dưới lại lần nữa phun ra nước, tí tách tí tách, làm ướt quần áo cùng giường đệm.

Hắc long bị thịt huyệt xoắn chặt không có cách nào nhúc nhích, dừng lại ở cung khẩu, đem toàn bộ dương tinh bắn vào.

Một đêm ɖâʍ loạn.

Ngày hôm sau Tiểu Hoa Yêu tỉnh lại ở trong cái ôm ấm áp của hắc long, cả người không có chỗ nào là thoải mái, chỗ nào cũng đều nhức mỏi. Mà sau khi tỉnh lại lý trí cũng trở về, nhớ tới chính mình bị hắc long lừa, không chỉ bị lừa tình cảm, còn bị lừa đi thân thể, Tiểu Hoa Yêu khổ sở đến không thôi, tỉnh lại liền phải khóc.

Hắc long hù dọa cậu, bộ dáng đã từng ôn nhu không còn tồn tại nữa, hiện tại vừa xấu xa vừa hung dữ: "Ngươi có bản lĩnh thì khóc đi, muốn khóc một tiếng thì cứ khóc, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ tới việc xuống giường."

Đến khóc cũng không cho người ta khóc.

Tiểu Hoa Yêu càng muốn khóc, nhưng sợ hãi uy hϊế͙p͙ sẽ trở thành sự thật, vội vàng đem nước mắt của chính mình nghẹn trở về.

Hắc long trước tiên xốc cái màn giường lên rồi đi ra, bên ngoài người hầu đã đứng chờ hầu hạ hắc long mặc y phục. Hắc long đưa lưng về phía Tiểu Hoa Yêu giang hai tay, phân phó nói: "Phân ra vài người đi hầu hạ phu nhân đi, cũng mang thức ăn lên đây."

"Vâng."

Thật mau liền có mấy người hầu tiến vào, muốn hầu hạ Tiểu Hoa Yêu rời giường.

Tiểu Hoa Yêu không có thói quen được hầu hạ, trong lòng cũng còn bực bội, càng cảm thấy thẹn, giận dỗi không chịu rời giường.

Hắc long mặc xong y phục, tiến vào thấy Tiểu Hoa Yêu còn ngồi ở trêи giường, phất tay kêu người hầu đi ra ngoài: "Xem ra là muốn ta tự mình hầu hạ phu nhân rời giường, các ngươi đều đi ra ngoài, đóng cửa lại, không có sự cho phép của ta ai đều không được tiến vào."

Tiểu Hoa Yêu giật cả mình, vẫn là không tiền đồ mà khóc: "...... Ta rời ô ô, ta hiện tại liền rời giường......"

Lời của tác giả: Muốn mọi người khen khen! Mau khen ta nhanh lên!

Tiểu Hoa Yêu pháp lực yếu ớt, ở thôn trang nhân loại đều sẽ bị mấy tiểu hài tử nhân loại khi dễ. Nhưng hắc long là yêu quái thọ ngang trời đất, pháp lực thâm hậu, địa vị cao thượng, ngay cả mấy người hầu hạ bên người cũng đều lợi hại hơn so với Tiểu Hoa Yêu.

Tiểu Hoa Yêu vẫn luôn khổ khổ cực cực sinh hoạt, lần đầu tiên được người khác hầu hạ, mà mỗi người hầu này đều là yêu quái lợi hại hơn so với chính mình, theo bản năng sẽ sợ hãi, sợ ai đó một chưởng đánh chết cậu, cho nên vô cùng sợ hãi, để cho người khác hầu hạ nhìn qua giống như là đang tra tấn cậu thì đúng hơn.

Tối hôm qua cùng hắc long một đêm cầu hoan, thân thể Tiểu Hoa Yêu mệt mỏi, sau khi thay xong y phục, hắc long tạm thời vẫy lui hạ nhân, không quan tâm kéo Tiểu Hoa Yêu ôm vào trong lòng ngực.

Tiểu Hoa Yêu đột nhiên bị hắn ôm liền sợ hãi, nói chuyện lập tức vang ra tiếng khóc nức nở: "...... Ta đã thay xong y phục rồi, đã thay xong rồi mà!"

Hắc long tựa hồ cảm thấy như vậy rất thú vị, nhìn Tiểu Hoa Yêu cười, còn bóp eo người không buông tay, là bộ dáng muốn chơi xấu.

Tiểu Hoa Yêu bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Vốn dĩ là một thần tiên ca ca khiêm khiêm lễ lễ thiện lương ôn nhu giờ không thấy, người cậu đối mặt hiện tại chính là một tên đại phôi đản tà khí ác liệt, cậu đánh không lại đành bất động, từ trong ra ngoài đều bị ăn không nói, vòng khóa yêu còn rơi vào tay hắn, đời này cũng trốn không thoát.

Ở một giây trước khi Tiểu Hoa Yêu khóc ra, hắc long mới nói: "Vật nhỏ, không đứng đắn, nghĩ cái gì chuyện lung tung gì vậy."

Hắn vốn là sợ thân thể Tiểu Hoa Yêu chịu không nổi, cho nên muốn truyền chút pháp lực cho cậu.

Ngay lập tức Tiểu Hoa Yêu mặt đỏ bừng.

Còn may là hắc long không tiếp tục trêu ghẹo cậu, bắt đầu truyền pháp lực.

Tiểu Hoa Yêu rất nhanh cảm nhận được một cổ nhiệt lượng từ thắt lưng lan tràn ra toàn thân, pháp lực hắc long thâm hậu cường đại mang tới cho cậu khí tức ấm áp sung túc, một thân mỏi mệt thế nhưng tiêu tán một cách thần kỳ.

Sau đó hắc long lôi kéo Tiểu Hoa Yêu đi ra ngoài dùng bữa.

Nhưng mà ăn cơm cũng xấu tính, ngang ngạnh muốn kéo Tiểu Hoa Yêu ngồi lên đùi của hắn, một ngụm một ngụm đút cho cậu ăn.

Trong phòng người hầu đứng không ít, Tiểu Hoa Yêu chưa từng làm qua chuyện như thế này, xấu hổ nên sống chết không chịu há mồm. Nhưng hắc long hoàn toàn không chịu dễ dàng bỏ cái tư thế này, cái muỗng đưa tới bên miệng cậu, lặp lại rất nhiều lần: "Ngoan ngoãn há mồm, nếu ngươi không ăn, chúng ta liền ngồi luôn ở chỗ này, xem thử là ngươi đói chết trước hay là ta."

Hắc long thì sẽ không bị đói chết, nhưng Tiểu Hoa Yêu thật ra rất đói bụng. Cậu vốn dĩ yếu đuối vô dụng, bị lăn lộn một đêm, nào có chuyện không đói bụng. Món ngon mỹ thực ở phía trước, bụng cậu thầm thì kêu, cuối cùng vẫn là cúi đầu trước hắc long, há mồm ăn luôn đồ ăn ăn hắn đút.

Cũng may ăn được một lát, Tiểu Hoa Yêu liền thích ứng. Rốt cuộc đồ ăn mỹ vị vô tội, cậu tức hắc long cũng không thể để bụng mình đói được.

Nhưng hắc long thật sự quá đáng, Tiểu Hoa Yêu đã chịu chấp nhận cho hắn đút ăn, hắn lại chơi xấu, ở trước mặt người hầu làm trò hỏi: "Ngươi hiện tại nên gọi ta là gì?"

Tiểu Hoa Yêu cứng đờ, mặt vừa nóng vừa hồng, giãy giụa lên: "...... Ngươi buông ta ra, ta không ăn, không ăn nữa!"

Hắc long vòng tay ôm cậu lại không cho đi, dán đến bên lỗ tai cậu thấp giọng uy hϊế͙p͙: "Nếu ngươi lại nháo, có tin ta ở chỗ này làm ngươi hay không."

"......"

Đây đúng là chuyện hắc long dám làm, Tiểu Hoa Yêu lại lần nữa bị dọa sợ, hai vành mắt đỏ hồng, oán niệm mà nhìn chằm chằm hắc long.

Hắc long không dao động, chính là muốn uốn nắn lại thái độ của Tiểu Hoa Yêu: "Ngoan ngoãn kêu."

Tiểu Hoa Yêu không tình nguyện, ngập ngừng: "...... Phu...phu quân."

"Lớn tiếng chút, kêu rõ ràng hơn."

Trong lòng Tiểu Hoa Yêu hận chết hắn, đây là cái tên đại phôi đản xấu xa, cậu từ trước đến nay chưa thấy qua người xấu như thế, gạt người xong lại còn khi dễ người. Dùng lực lượng áp chế cậu, trong lời nói cũng không buông tha cậu.

"...... Phu quân."

Hắc long vừa lòng không ít, tiếp tục đút cơm cho Tiểu Hoa Yêu ăn.

Nhưng đồ ăn vào miệng nháy mắt cũng không còn tư vị gì, trong lòng Tiểu Hoa Yêu chỉ có ủy khuất, làm sao lại bị tên gia hỏa này lừa nhốt ở đây, cậu nhất định phải nghĩ cách chạy đi.

Sau khi ăn cơm xong, hắc long nói muốn mang Tiểu Hoa Yêu ra ngoài đi dạo, Tiểu Hoa Yêu về sau cũng là một chủ nhân của tiên sơn cung điện này, hẳn là nhanh chóng quen thuộc hết thảy nơi này.

Nhưng Tiểu Hoa Yêu mới không muốn quen thuộc, cậu chỉ muốn trốn đi. Hơn nữa cậu khẳng định là phải rời khỏi, ai muốn ở lại chỗ này làm chủ nhân. Chủ nhân nơi này gì chứ, rõ ràng là áp trại phu nhân của hắc long.

Huống chi ăn cơm xong rồi lại uống một ly nước lê tươi mát, Tiểu Hoa Yêu hiện tại no đến không muốn động, tất nhiên không muốn đi ra ngoài.

Nhưng hắc long xấu tính nói muốn đi thì nhất định phải đi, đại phát từ bi cho Tiểu Hoa Yêu nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó vẫn mang theo cậu ra ngoài.

Đi ra ngoài người hầu liền khoác áo cho Tiểu Hoa Yêu, Tiểu Hoa Yêu như cũ không thể thích ứng được người hầu hạ sợ tới mức loạn trốn một trận, cuối cùng bị hắc long bắt lấy mới ngoan ngoãn chịu phủ thêm, còn bị ôm lấy để người hầu hành lễ.

"Phu nhân của ta thật là nhát gan." Hắc long đùa giỡn cậu, "Nhưng mà không sao cả, vi phu sẽ nỗ lực để ngươi mau chóng thích ứng nơi này."

Tiểu Hoa Yêu không thích bị hắn kêu phu nhân, cũng không nghĩ đến chuyện thích ứng nơi này, hắn chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi. Hiện tại cảm thấy những ngày trước ngủ dưới vòm cầu nhỏ ở thôn trang nhân loại còn tốt hơn so với nơi này. Ít nhất khi đó còn nhiều chút tự do, hiện tại bị hắc long xấu xa vây khốn, nơi nào cũng đều không đi được.

.

P/s: lần đầu edit cao H...cũng may H ko dày.