Chương 5: Tra nam lừa hôn – Côn ŧᏂịŧ của tôi có vị như thế nào?

Bởi vì nằm trên giường trong thời gian dài cơ bắp đã bắt đầu xuất hiện xơ cứng, Vinh Thời An phải mất nửa tháng điều trị phục hồi chức năng mới làm thân thể khôi phục bình thường. Bởi vì công ty chi nhánh bên nước ngoài của tập đoàn Thẩm thị xuất hiện một số vấn đề yêu cầu chủ tịch tập đoàn tự mình ra mặt giải quyết, Thẩm Mân ngày hôm qua đã ngồi máy bay bay ra nước ngoài, trước khi đi cô còn cố ý dặn dò Hứa Hạo Nhiên phải chăm sóc tốt cho em trai của cô.

Nếu là ngày thường, Hứa Hạo Nhiên tất nhiên rất vui lòng thường xuyên đến phòng bệnh của Thẩm Việt, thứ nhất gã có thể tỏ vẻ quan tâm đối với em trai của vợ để lấy lòng vợ, thứ hai gã có thể trắng trợn táo bạo gọi Lý Nhất Duy đến phòng bệnh làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ một hồi, quả thực là một công đôi việc.

Nhưng mà hiện tại Thẩm Việt đã tỉnh lại Hứa Hạo Nhiên thật lo lắng nếu gã thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Thẩm Việt có thể hay không kí©h thí©ɧ Thẩm Việt khôi phục ký ức lúc trước, sau đó đem việc nɠɵạı ŧìиɧ của gã cùng Lý Nhất Duy nói ra ngoài.

Chỉ là, cho dù trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện Hứa Hạo Nhiên đều chỉ có thể mỗi ngày đến phòng bệnh thăm hỏi, làm bộ nhẹ nhàng tự nhiên cùng em vợ của mình nói chuyện trên trời dưới đất, đồng thời hõi trợ hắn tiến hành phục hồi chức năng.

Chiều hôm nay, Hứa Hạo Nhiên gọi cơm hộp cùng Vinh Thời An ở trong phòng bệnh dùng cơm chiều, sau khi ăn xong Hứa Hạo Nhiên giúp Vinh Thời An bóc vỏ một quả chuối, ôn hòa cười nói: “Nào, Tiểu Việt, ăn chuối tốt cho đường ruột đấy.”

Vinh Thời An cầm lấy quả chuối cắn một miếng nhỏ chậm rãi nhấm nuốt, qua một lúc lâu sau hắn đột nhiên nói: “Anh rể, Nhất Duy có phải cũng thích nhất ăn chuối không?”

Hứa Hạo Nhiên trên mặt tươi cười tức khắc cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút, có chút khẩn trương mà nói: “Em nói… Lý Nhất Duy? Anh cùng cậu ta cũng không thân quen lắm, làm sao sẽ biết hắn thích ăn trái cây gì?”

Vinh Thời An chậm rì rì quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt sâu thẳm làm Hứa Hạo Nhiên có một loại cảm giác không thể che giấu bất kỳ điều gì. Trong lòng khó có thể khắc chế bắt đầu hoảng loạn, lại nghe được Vinh Thời An ngữ khí bình đạm mà nói: “Anh rể, anh đang cùng em nói đùa sao? Nhất Duy có thích ăn chuối hay không, anh không phải rõ ràng nhất sao?”

Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, từ biểu tình của Thẩm Việt cho đến ngữ khí hay nội dung nói chuyện đều không thích hợp; gã mơ hồ có chút hoài nghi ký ức của Thẩm Việt đã khôi phục, nghĩ này khiến toàn thân gã cứng đờ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Trong phòng bệnh lâm vào một mảnh yên lặng quỷ dị, Vinh Thời An tiếp tục nói: “Quả chuối lớn của anh rể vừa to lại vừa dài, thời điểm mỗi lần Nhất Duy lắc mông ăn vào trên mặt đều sẽ lộ ra thần sắc hưởng thụ, còn sẽ một bên vừa nuốt ăn một bên vừa kêu thật thoải mái thật thích. Anh nói xem, cậu ta như vậy còn không phải là thích ăn chuối nhất sao?”

“Em…” Hứa Hạo Nhiên nuốt nuốt nước miếng, môi không tự giác bắt đầu run rẩy, gian nan nói: “Em nhớ lại rồi?”

“Nhớ lại cái gì?” Vinh Thời An cố ý giả bộ bộ dáng ngây thơ vô tội, nghiêng đầu nói: “Nhớ lại anh rể cùng Nhất Duy cởi sạch quần áo ôm nhau? Nhớ lại anh rể đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Nhất Duy thọc vào rút ra quấy loạn? Hay là nhớ lại anh rể vì lừa tiền mới cùng chị gái của em kết hôn?”

Hứa Hạo Nhiên hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, trái tim bùm bùm nhảy đến càng lúc càng nhanh: “Em…” Gã muốn nói ra một câu phản bác nhưng mà yết hầu phảng phất như bị một bàn tay to lớn vô hình bóp chặt, làm gã hít thở không thông cũng không nói ra được lời nào.

Vinh Thời An vừa lòng mà thưởng thức vẻ mặt sợ hãi bối rối của Hứa Hạo Nhiên, hơi hơi mỉm cười nói: “Anh rể, tư vị c̠úc̠ Ꮒσα của Nhất Duy như thế nào? Có chặt không? Có trơn không? Khi ȶᏂασ vào có phải đặc biệt sướиɠ không?”

“Anh…” Hứa Hạo Nhiên đã bị doạ sợ đến ngây người, đầu óc trở nên trống rỗng.

Lúc này, Vinh Thời An xốc chăn trên người lên ném xuống trên mặt đất, hắn tách hai chân ra chỉ vào vị trí giường giữa hai chân nói: “Anh rể, bò lên trên giường tới quỳ gối chỗ này em để cho anh nếm thử “chuối” có mùi vị như nào!” Vừa nói hắn vừa vuốt ve chỗ phồng lên giữa háng chính mình, lúc này quần đã bị côn ŧᏂịŧ cương cứng dựng thành một túp lều.

Hứa Hạo Nhiên thân thể mất tự nhiên mà run rẩy một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào đũng quần phồng lên của Vinh Thời An một lúc lâu, nhấp nhấp môi, sau vài lần hít sâu nỗi hoảng sợ sâu thẳm trong lòng mới biến mất một chút, đáy mắt gã xẹt qua một tia hung ác.

Vinh Thời An tự nhiên chú ý tới điểm này, ngữ khí thoải mái mà nói: “Anh rể, anh đang suy nghĩ cái gì? Đang nghĩ lại đập vào đầu tôi một lần nữa khiến tôi biến thành người thực vật? Hay là muốn dứt khoát trực tiếp gϊếŧ chết tôi, một lần giải quyết mọi chuyện?”

Hứa Hạo Nhiên cả người chấn động, Vinh Thời An cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Anh rể tốt của tôi, để tôi nhắc nhở anh; thứ nhất, bên ngoài hành lang trang bị cameras giám sát hai mươi bốn giờ, thời điểm nào ai vào phòng tôi thời điểm nào ai ra khỏi phòng đều sẽ ghi lại rõ ràng; thứ hai, chị tôi tuy rằng đang ở nước ngoài nhưng mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gọi cho tôi hai lần, nếu tôi không nghe máy chị ấy sẽ trực tiếp gọi cho viện trưởng bệnh viện để ông ấy cho người tới kiểm tra phòng. Cho nên, anh rể nếu muốn gây rối chỉ sợ rất nhanh sẽ bị bắt!”

Hứa Hạo Nhiên cũng không ngốc, chỉ cần đủ bình tĩnh tự nhiên có thể cân nhắc rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, quả thật trước mắt gã không có biện pháp gì với Thẩm Việt, nếu không muốn bị Thẩm Mân biết sự thật gã lừa hôn hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Việt.

Không cam lòng, trong ngực nghẹn một cục lửa giận nhưng Hứa Hạo Nhiên không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nặng nề bước từng bước một đi đến bên cạnh mép giường, cởi giày bò lên trên giường, ngoan ngoãn quỳ gối giữa hai chân Vinh Thời An.

Vinh Thời An chỉ chỉ giữa háng mình, lạnh mặt nói: “Trong quần có đồ vật anh muốn nhất, đem nó móc ra ngậm vào trong miệng.”

Hứa Hạo Nhiên trong lòng có chút giãy giụa, gã cùng Lý Nhất Duy lăn giường nhiều lần như vậy cũng chưa từng khẩu giao cho Lý Nhất Duy, trước nay đều là Lý Nhất Duy liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho gã. Nói thật, gã mắc bệnh sạch sẽ, đối với côn ŧᏂịŧ nam nhân rất khó có thể hạ miệng nuốt vào.

Đợi gần mười giây, Hứa Hạo Nhiên vẫn cứ không có bất luận một động tác nào, Vinh Thời An lạnh mặt, nói: “Anh rể, tôi không có nhiều kiên nhẫn để lãng phí thời gian cùng anh, anh tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi, bằng không…” Hắn không có nói ra lời uy hϊếp mà là trực tiếp cầm lấy điện thoại vào danh bạ tìm số điện thoại của Thẩm Mân.

Hứa Hạo Nhiên trong lòng cả kinh, hoàn toàn khuất phục, vội vàng ngăn cản hắn ấn gọi số điện thoại của Thẩm Mân, nói: “Đừng gọi, tôi ngậm, tôi ngậm là được.”

Vinh Thời An buông điện thoại xuống, không kiên nhẫn mà nói: “Muốn ngậm liền ngậm nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui.”

Hứa Hạo Nhiên chịu đựng khuất nhục, duỗi tay tháo dây quần Vinh Thời An rồi đem quần kéo xuống, một nửa cây côn ŧᏂịŧ màu tím đen thình lình xuất hiện ở trước mặt hắn, Hứa Hạo Nhiên hít sâu một hơi giống như anh dũng hy sinh cúi đầu đem miệng tiến đến côn ŧᏂịŧ trước mặt sau đó há mồm một ngụm ngậm côn ŧᏂịŧ vào trong miệng.

Côn ŧᏂịŧ vừa tiến vào trong khoang miệng, một cổ mùi tanh nồng đậm lan ra đầu lưỡi, Hứa Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nhịn xuống cảm giác buồn nôn ngậm côn ŧᏂịŧ không nhúc nhích.

Vinh Thời An từ trên giường ngồi dậy, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt Hứa Hạo Nhiên, cười khẩy nói: “Anh rể, hương vị côn ŧᏂịŧ của tôi như thế nào? Anh thích không?”