Chương 4: Tra nam lừa hôn – Đánh vỡ gian tình

“Anh Hạo Nhiên, a ha… em không chịu nổi… Muốn bắn… Muốn bị dươиɠ ѵậŧ lớn ȶᏂασ bắn…”

“Em mẹ nó kẹp thật chặt… A… Quá sướиɠ… anh cũng muốn bắn… Dươиɠ ѵậŧ lớn muốn bắn ở trong c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của em…”

“Bắn cho em… c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh Hạo Nhiên… A ha… Muốn bắn…”

“Con đĩ… Kẹp chặt… Dươиɠ ѵậŧ lớn liền bắn tinh cho em…”

Trong phòng bệnh tình cảnh mãnh liệt, da^ʍ từ lãng ngữ xen lẫn với tiếng thân thể va chạm vang dội “Bạch bạch bạch”. Hiển nhiên, đôi cẩu nam nam này sắp đến cao trào muốn xuất tinh; vào thời điểm “Mấu chốt” này hai người đều chìm đắm bên trong tìиɧ ɖu͙© không rảnh bận tâm mấy thứ khác, Vinh Thời An thừa dịp hai người không chú ý, trộm ấn nút báo động trên đầu giường.

Vinh Thời An ở trong phòng bệnh một người cao cấp, dịch vụ y tế cũng là hạng nhất; sau khi ấn xuống chuông báo động, chỉ qua 30 giây liền có y tá chạy tới gõ cửa phòng bệnh. Lúc này Hứa Hạo Nhiên cùng Lý Nhất Duy đều đang trong trạng thái muốn bắn tinh mãnh liệt bị một tiếng gõ cửa như vậy dọa sợ, côn ŧᏂịŧ thiếu chút nữa thì mền, kɧoáı ©ảʍ bắn tinh cực hạn khiến cho bọn họ không kịp làm ra phản ứng. Hứa Hạo Nhiên lúc này đối diện với cửa phòng trơ mắt mà nhìn tay nắm cửa chuyển động ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, cả quá trình này côn ŧᏂịŧ của gã đều đang phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Y tá đẩy cửa tiến vào, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Hứa Hạo Nhiên và Lý Nhất Duy đang trần trụi ngồi trên sofa cùng nhau làʍ t̠ìиɦ, Lý Nhất Duy ngồi ở giữa háng Hứa Hạo Nhiên ngửa đầu lô ra khuôn mặt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bắn tinh mà côn ŧᏂịŧ lớn của Hứa Hạo Nhiên đang cứng rắn cắm bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Lý Nhất Duy bắn tinh. Từ góc độ của y tá có thể nhìn đến rõ ràng côn ŧᏂịŧ lớn cùng c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ đang kết hợp chặt chẽ da^ʍ mĩ bất kham.

Y tá nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngốc lăng ba giây đồng hồ sau đó cô lập tức xoay người rời khỏi phòng bệnh nhanh chóng đóng lại cửa phòng. Lúc này bác sĩ phị trách cũng vừa lúc đi tới nhìn thấy y tá ngây ngốc đứng ở cửa một bộ biểu tình kinh hồn chưa định, bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Cô tại sao đứng ở cửa không đi vào?”

Hộ sĩ nháy mắt phục hồi tinh thần lại, tìm cớ nói: “A, cái đó… Là người nhà bệnh nhân không cẩn ấn chuông khẩn cấp, người bệnh không có việc gì bác sĩ không cần vào nữa.”

Bác sĩ không nghi ngờ lời nới của cô, rời đi cùng y tá.

Trong phòng bệnh, Hứa Hạo Nhiên bắn xong một cố tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối, tìиɧ ɖu͙© bắt đầu lắng xuống, thần trí gã dần trở lại bỗng nhiên ý thức được cảnh tượng gã cùng Lý Nhất Duy làʍ t̠ìиɦ bị y tá đi vào nhìn thấy, nếu để y tá đem chuyện này nói cho Thẩm Mân biết gã liền xong đời. Nghĩ đến đây, gã dùng sức nhanh chóng đẩy Lý Nhất Duy đang ngồi giữa háng ra vội vàng đứng dậy chạy đến cạnh cửa muốn lao ra ngăn lại y tá, nhưng tay mới vừa mới chạm đến tay nắm cửa phía sau liền truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Lý Nhất Duy: “Anh Hạo Nhiên, anh đang định làm gì? Trên người của anh không có mặc quần áo, sao lại cứ như vậy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài?”

Hứa Hạo Nhiên bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng quay trở về tới nhặt lên quần áo trên mặt đất một bên mặc quần áo một bên cùng Lý Nhất Duy giải thích nói: “Vừa rồi có một y tá xông vào, cô ta nhìn thấy chúng ta làʍ t̠ìиɦ, anh phải đi ra ngoài ngăn cô ta lại, nghĩ cách bịt miệng cô ta… Mẹ kiếp, khoá kéo quần này sao lại khó kéo như vậy!” Hứa Hạo Nhiên trong lòng sốt ruột, động tác trên tay hoang mang rối loạn đến quần áo cũng không thể mặc tốt.

Lý Nhất Duy vừa nghe gã nói như vậy trong lòng cũng bắt đầu khủng hoảng, cậu ta năm nay mới vừa tốt nghiệp dựa vào Hứa Hạo Nhiên đề cử mới vào làm trong tập đoàn Thẩm thị, nếu bị Thẩm Mân phát hiện gian tình của cậu ta cùng Hứa Hạo Nhiên, như vậy cậu ta tuyệt đối sẽ lập tức trở thành kẻ thất nghiệp vô gia cư. Dựa vào các mối quan hệ cùng tài lực của Thẩm thị, Thẩm Mân nếu muốn đùa chết cậu ta tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay.

Không được, tuyệt đối không thể y ta kia nói ra việc này!

Hứa Hạo Nhiên một bên cài cúc áo sơ mi một bên bực bội mà nói: “Mẹ kiếp! Làm sao lại quên khoá cửa lại?” Kỳ thật hắn cùng Lý Nhất Duy ở trong phòng bệnh lêu lổng không phải lần đầu tiên, dịch vụ của phòng bệnh phục cao cấp vô cùng chu đáo, nếu có người nhà ở đấy, như vậy chỉ cần không ấn chuông khẩn cấp bác sĩ cùng y tá sẽ không tùy tiện tiến đến quấy rầy, dần dà Hứa Hạo Nhiên đối với việc đóng cửa chuyện liền không để ý đến.

Lý Nhất Duy vừa mới bị Hứa Hạo Nhiên bắn bào trong, lúc này từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang cuồn cuộn không ngừng từ c̠úc̠ Ꮒσα cậu ta theo chân chậm rãi chảy xuống. Nhưng vì trong lòng cậu ta đang sốt ruột cũng không quan tâm đến việc đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chà lau sạch sẽ, chỉ vội vội vàng vàng mặc xong quần áo liền đi theo Hứa Hạo Nhiên chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng bệnh rốt cuộc trở lại an tĩnh, Vinh Thời An mở ra hai mắt, duỗi tay lại lần nữa ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường. Hắn thật ra không lo lắng y tá vừa xông vào sẽ gặp nguy hiểm, Hứa Hạo Nhiên ở thương trường lăn lộn đã lâu càng hiểu rõ được đạo lý có tiền có thể sai sử quỷ ma, bịt miệng trong lời của gã có lẽ chính là dùng tiền giải quyết.

Qua ba mươi giây, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị mở ra, lần này tới chính là một y tá khác, cô vừa tiến vào, nhìn thấy phòng bệnh trống không liền cảm thấy có chút kỳ quái, người nhà không có ở đây như vậy chuông khẩn cấp là ai ấn? Mang theo nghi hoặc quay đầu nhìn về hướng bệnh nhân trên giường, lúc này Vinh Thời An hướng cô chớp chớp mắt còn hơi hơi mỉm cười, hộ sĩ lập tức ngây người sửng sốt vài giây sau đó y tá đột nhiên hét lên, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Kế tiếp chính là một loạt kiểm tra của bác sĩ, Hứa Hạo Nhiên cùng Lý Nhất Duy đều vội vội vàng vàng quay về, Vinh Thời An chú ý tới sắc mặt hai người sắc mặt vô cùng khó coi trong lòng không ngừng cười lạnh. Bất an đi! Khẩn trương đi! Khủng hoảng đi! Làm chuyện trái với lương tâm, phải chuẩn bị tốt tâm lý thừa nhận báo ứng!

Vinh Thời An ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ đùa nghịch, không bao lâu sau lại một trận tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, chị gái nguyên chủ Thẩm Mân lập tức chạy vào. Vừa nhìn thấy em trai đang mở to mắt ngồi trên giường bệnh, Thẩm Mân dại ra một giây, ngay sau đó hốc mắt phiếm hồng đi nhanh qua ngồi xuống mép giường nắm lấy tay Vinh Thời An nức nở nói: “Tiểu Việt, Tiểu Việt, em rốt cuộc tỉnh, em rốt cuộc tỉnh!”

Chịu ảnh hưởng từ tàn niệm của linh hồn nguyên chủ , Vinh Thời An trong lòng từng đợt rung động, hắn cầm tay Thẩm Mân, thanh âm khàn khàn gọi một tiếng: “Chị!”

Từ khi Thẩm Mân tiếp quản Thẩm thị tập đoàn tới nay vẫn luôn lấy hình tượng nữ cường nhân, cô cũng thật sự là một người phụ nữ độc lập, kiên cường, quả cảm. Ngày thường cô tuyệt đối không dễ dàng rơi lệ, nhưng mà bây giờ lại lần nữa nghe được em trai hôn mê đã lâu gọi một tiếng “Chị”, cô rốt cuộc không kìm được nước mắt của mình, không tiếng động mà khóc thút thít một câu cũng nói không nên lời.

Hai chị em đang tay trong tay mắt đẫm lệ nhìn nhau, cảnh tượng khiến lòng người rung động, lúc này đột nhiên truyền tới một thanh âm kích động: “Tiểu Việt, cậu rốt cuộc tỉnh! Tôi vẫn luôn tin tưởng một ngày nào đó cậu sẽ tỉnh lại. Từ sau khi cậu hôn mê tôi mỗi ngày đều vì cậu cầu nguyện, hy vọng cậu có thể sớm ngày tỉnh lại. Ông trời rốt cuộc nghe được lời cầu nguyện của tôi đem cậu trả lại cho chúng ta! Tiểu Việt, cậu có thể tỉnh lại tôi rất cao hứng!”

Vinh Thời An giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lý Nhất Duy vẻ mặt kích động không thôi, nước mắt không cần tiền cũng có thể ào ào chảy thành ròng, trình độ tuyến lệ phát triển có thể so với nữ chính trong phim Quỳnh Dao Vinh Thời An trong lòng ghê tởm không thôi, trên mặt lại lộ ra tươi cười ôn hoà: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới tôi còn có thể tỉnh lại, thật là ông trời có mắt!”

Những lời này người khác đều nghe thấy rất bình thường, nhưng nghe vào tai Hứa Hạo Nhiên cùng Lý Nhất Duy lại có ý tứ khác nhau. Hai người trong lòng đều có chút khẩn trương, trộm liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó nhanh chóng rời mắt qua chỗ khác.

Hứa Hạo Nhiên ra vẻ kích động cùng vui mừng mà đi đến mép giường cầm một tay khác của của Vinh Thời An, nói: “Tiểu Việt, em có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt! Em cũng quá không cẩn thận rồi, sao có thể ngã xuống cầu thang. Em còn nhớ rõ lúc ấy mình ngã xuống như thế nào không?”

Là mày đẩy tao ngã! Vinh Thời An trong lòng âm thầm rít gào, lại cố ý nhíu nhíu mày, không xác định mà nói: “Em… Cũng nhớ không được, hình như là lúc ấy thấy được cái gì, sau đó chạy tới cầu thang, sau đó… Làm sao ngã xuống, em cũng không nhớ nữa!”

Lúc này, bác sĩ cát ngang, giải thích nói: “Đầu bệnh nhân chịu va chạm, có khả năng đã mất đi đoạn ký ức trước khi xảy ra va chạm, đây là hiện tượng bình thường, có thể khôi phục lại hay không còn phải thực hiện mấy hạng mục kiểm tra mới có thể xác định.”

Hứa Hạo Nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười, tựa hồ bởi vì Vinh Thời An tỉnh lại mà cảm thấy vui mừng, nhưng chỉ có Vinh Thời An biết tên cặn bã này bởi vì hắn mất trí nhớ mà vui vẻ.

Vinh Thời An nhìn lướt qua Lý Nhất Duy vẫn như cũ yên lặng rơi lệ, lại nhìn thoáng qua Hứa Hạo Nhiên đang tươi cười “chân thành”, quả thực phải vỗ tay tán thưởng kỹ thuật diễn của đôi cẩu nam nam này.

A! Diễn đi, cứ việc diễn đi! Ngày tháng tốt đẹp của bọn mày cũng sắp hết rồi! Tra nam, đem cúc hoa rửa cho sạch sẽ, chờ tao cho mày một trận lăng nhục cả đời khó quên đi!