Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong tình yêu luôn có những lời hứa, nhưng lời hứa cũng chỉ mãi là lời hứa thôi. Truyện Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp xoay quanh một cô gái mồ côi có sức sống mãnh liệt luôn vươn lên để đạ …
Xem Thêm

Trên người cô gái phảng phất hương thơm, Bùi Trung Khải do dự một chút, rồi không nén được cố sức đẩy mạnh. Cố Hứa Ảo cảm thấy thân thể rất đau, như thể có người dùng vật gì đó đâm cô, một nhát rồi lại một nhát, thật khó chịu. Nhưng cô vẫn không sao tỉnh dậy được, bóng đen bủa vây làm tê liệt sức lực và ý thức của cô, cô thậm chí chẳng động cựa gì được. Thật sự rất đau, cơn đau dội lên rồi bỗng dừng lại, tiếp sau cô cảm thấy có dị vật đưa vào trong người mình, Cố Hứa Ảo đau đến lịm đi, cô tự dỗ mình trong giấc ngủ, nhanh thôi, nhanh thôi, sẽ hết đau.

Giây phút chiến thắng vật cản, Bùi Trung Khải chợt hồ nghi có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn thấy chỗ hai người tiếp xúc có vệt máu, trong đầu như có một tiếng nổ, anh lập tức giải phóng cơ thể.

Cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì? Một cô gái trinh trên giường của anh. Anh đã làm gì thế này, cưỡng bức? Bùi Trung Khải ngồi phịch xuống một bên giường. Nguyên tắc lên giường của anh là em tình anh nguyện, tự làm tự chịu, nếu đưa lên bàn cân giữa con gái và đàn bà, chắc chắn anh chọn vế sau, chuyện phòng the chẳng phải ai cũng nói phải tìm người biết tình hiểu lạc sao (biết tìиɧ ɖu͙©, hiểu lạc thú) đó sao?

Chuông cửa đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy tư của Bùi Trung Khải, anh đã định phớt lờ, nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì vang mãi không thôi, cô gái kéo chăn trùm lên đầu, Bùi Trung Khải đành chỉnh lại áo choàng tắm rồi ra mở cửa.

Trước cửa là một cô gái phong tình rất mực, “Tôi là bạn của Janson. Nghe nói anh muốn mời tôi cà phê.”

Bùi Trung Khải lại cảm thấy như bị đánh trúng, cô gái này mới là quà, vậy cô gái trên giường là thế nào? Anh chột dạ quay lại nhìn một cái rồi quay đi, nói: “Xin lỗi, hôm nay không tiện. Giúp tôi cảm ơn Janson” Nói xong anh đóng cửa lại.

Chiếc khăn mà Cố Hứa Ảo kéo lên chỉ che được mặt, còn thân hình cô vẫn lộ ra bên ngoài, mái tóc dài vấn vít buông xòa trên người và trên giường, hấp dẫn khó tả, Bùi Trung Khải bị thu hút mạnh, anh lại trèo lên giường nằm xuống bên cạnh Cố Hứa Ảo, lòng thầm áy náy.

Cô gái này rốt cuộc từ đâu đến, hay là có người sắp xếp hãm hại anh? Nhưng nếu như vậy thì thời điểm quan trọng họ phải xông ra bắt gian tại giường chứ, sao lại để anh thỏa ý như vậy? Hơn nữa, anh bên ngoài cũng chẳng nức tiếng đào hoa đến nỗi khiến ai phải rắp tâm hạ thủ. Không hiểu chuyện này là sao nữa? Bùi Trung Khải nghĩ mãi vẫn không tìm được đáp án, anh mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Cố Hứa Ảo tỉnh dậy sau giấc ngủ mê mệt, hồi lâu mới ý thức được mình đang ở đâu, cô nhớ là mình đã đóng cửa sổ , sao giờ lại cảm thấy vị mặn mòi của gió biển, cô chống người định ngồi dậy, chợt cảm thấy toàn thân vô lực, trượt ngã trở lại giường. Gắng ngồi dậy lần nữa, cô đột nhiên phát hiện thân mình trần trụi, không thể nào, trước nay cô chưa từng ngủ nude. Quay tìm quần áo, Cố Hứa Ảo vô thức hét lên.

Bùi Trung Khải bị tiếng kêu thất thanh đánh thức, thấy người đẹp kinh ngạc nhìn anh, nhưng vẫn không quên thưởng thức thân hình cô một lần nữa, đúng là chữ S hoàn hảo.

Cố Hứa Ảo vẫn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội kéo chăn che người, sau đó lại nhìn thấy Bùi Trung Khải không mặc quần áo, vội nhắm mắt hét lên: “Anh mau lấy quần áo mặc vào!”

Bùi Trung Khải khoác áo choàng tắm lên người, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng: “Sao anh lại vào phòng tôi?”.

Bùi Trung Khải quay người, đáp: “Cô gái, đây là phòng tôi. Trên sofa này là quần áo của tôi, dưới chân là valy của tôi, tôi chẳng hề thấy món đồ nào của cô, trừ cô”.

Cố Hứa Ảo đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên, căn phòng này không phải là căn phòng tối qua của cô, cũng giường đôi nhưng rộng hơn. Tại sao cô lại đến đây? Cố Hứa Ảo chau mày, không lẽ là vì tối qua uống thuốc ngủ, thuốc ngấm nhanh quá nên cô đã vào nhầm phòng?

“Anh đã làm gì tôi?”. Cố Hứa Ảo cảm thấy trần trụi dưới chăn.

“Một đôi trai gái trưởng thành có thể xảy ra chuyện gì?”. Bùi Trung Khải nghĩ đến bộ dạng “cắn thuốc” của Cố Hứa Ảo tối hôm trước, thầm khinh bỉ, gái nhà lành chơi gì không chơi, lại “cắn thuốc”. Cố Hứa Ảo lúc này mới ý thức được trên người khó chịu ở đâu liếc mắt nhìn thấy những vết đỏ sậm trên ga giường, cô cảm thấy trời long đất lở, cô cúi đầu, mái tóc đổ xuống như thác che kín mặt. Bùi Trung Khải không biết cô nghĩ gì, đột nhiên có chút đau lòng, tiến lại nói: “ Tôi có thể bù đắp cho cô.”

Cố Hứa Ảo ngẩng phắt lên, cô không khóc: “Nếu tôi nói là tôi đã vào nhầm phòng, chắc anh chẳng tin, nhưng anh coi mình là gì và coi tôi là gì vậy, gái gọi tìm đến khách? Không hỏi gì mà đã hành sự! Tôi đã phạm sai lầm, tôi tự chịu trách nhiệm, anh không cần phải lo lắng. Có điều, anh thực sự vô cùng vô sỉ!”.

Cố Hứa Ảo dùng chân khều áo ngủ của mình, không thèm che đậy, gạt chăn mặc vào, chân không bước ra rồi đóng sầm cửa lại.

Bùi Trung Khải sững người, chuyện kết thúc như vậy sao? Một lát sau, có tiếng gõ cửa cộc cộc, mở cửa thì thấy Cố Hứa Ảo đứng ở ngoài, tay cầm mấy tờ một trăm tệ, ném thẳng vào người anh khinh miệt nói: “Đây là tiền phục vụ của anh!”, nói xong cô quay người đi thật nhanh.

Bùi Trung Khải sững người, khi ý thức được thì thấy vô cùng bất bình, coi mình là gì vậy, đĩ đực à? Đồ con gái hợm hĩnh!

Khi xuống dưới tầng ăn sáng, Bùi Trung Khải nhận được điện thoại của bạn, vừa mới cất lời, người kia đã nói anh khônng lịch sự chút nào, con gái người ta vừa tìm tới tận cửa, thế mà anh lại gỉ bộ tử tế, từ chối, uổng công bọn họ đã hết lời ca ngợi anh. Anh như vậy là có ý gì, là đã có người yêu rôi hay là định làm hòa thượng đây? Bùi Trung Khải chỉ còn biết luôn miệng nói xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên anh chịu nhịn như vậy. Tắt điện thoại xong, trong bụng nghĩ, cơn tức giận kia vẫn còn chưa biết trút vào ai, ấy thế mà sớm ngày ra lại còn bị nhiếc móc thêm.

Hôm trước, khi kết thúc một hạng mục ở thành phố biển này, Bùi Trung Khải rủ mấy người bạn đi uống rượu. Mọi người đều nói công ty tư vấn Trung Đình thời gian gần đây ngày một có tiếng tăm và làm ăn phát đạt, Bùi Trung Khải cười, đùa rằng: “Mọi người chỉ nhìn thấy trộm ăn thịt chứ đâu có nhìn thấy trộm bị đánh. Vì hạng mục này mà suốt hai tháng nay tôi đều phải thức khuyu dậy sớm, bữa nào cũng ăn cơm hộp, kiêng rượu, gái cũng phải kiêng, sắp thành hòa thượng đến nơi rồi”. Mọi người đều nói đó đâu phải là phong cách của Bùi Trung Khải, thế rồi nhao nhao đòi tìm cho anh một người để ôn lại kiến thức sinh lý, trong đó Janson là to mồm nhất. Khi biết được thành phố anh sắp tới và khách sạn anh sẽ ở, Janson đã nói sẽ tặng anh một món quà. Mọi người đều đoán biết đó là món quà như thế nào nên góp ý rằng yêu của của Bùi Trung Khải rất cao, nếu không phải là “Bạch Cốt Tinh” thì không màng. Janson đã cười bí hiểm, quả quyết món quà này nhất định sẽ phù hợp, du học về, chủ quản của một doanh nghiệp nước ngoài, thời gian này- cũng đang nghỉ ngơi ở thành phố đó. Bùi Trung Khải cười, uống rượu mặc bạn bè trêu đùa. Ai ngờ, bọn họ đã thật sự tặng một món quà phong tình, có điều không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô gái kia lại vào nhầm phòng, lên nhầm giường của anh.

Cố Hứa Ảo ngồi bó gối trong bồn tắm, đôi mắt vô hồn, hơi nước nghi ngút càng làm cho đầu óc cô thêm tê dại, chuyện xảy ra đêm trước là điều mà trước khi tới đây cô không bao giờ nghĩ tới. Nghĩ nữa cũng thế, đời cô vốn vậy, những chuyện ngoài ý muốn xảy ra như cơm bữa. Nước mắt phút chốc tuôn trào, cô từ từ trượt xuống, cả người chìm trong bồn, để nước mắt hòa lẫn vào nước. Nghe nói, khi cô chuyển tới viện Phúc Lợi là vào khoảng tháng sáu, sáu tuổi đầu, thứ yêu quý nhất là con búp bê đã bị một người bạn khác ném vào nước, năm mười sáu tuổi thì biết mình thực ra là đứa trẻ bị bỏ rơi. Mỗi một con số “sáu” đều là những mốc đáng nhớ, vì với mỗi con số “sáu” ấy, cô lại mấtđi một thứ quý giá.

Khi ra khỏi bồn tắm, cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ về cuộc đời bi kịch của bản thân, chỉ mấy tiếng nữa cô lại phải “ra trận”, cô độc đấu tranh sinh tồn. Chiếc khuy áo cuối cùng cài xong, Cố Hứa Ảo cảm thấy mình vừa như khoác lên bộ giáp phục dao súng phải chào thua, giữ cho cô bất khả xâm phạm.

Thêm Bình Luận