Chương 19: Đánh dấu

Edit:Annhie

Beta: Đậu Xanh

Kỷ Thừa tháo cặp kính trên sống mũi ra, vừa cúi người vừa xoa xoa hai mắt có chút mệt mỏi, một giáo viên khác đi đến vỗ vai anh.

"Giáo sư Kỷ, nghe nói tuần tới trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh, năm đó vị kia tốt nghiệp bây giờ trở thành hoạ sĩ có tiếng, hiệu trưởng muốn mời anh ta về".

"Ai?".

"Trạch Thành, cậu phải có ấn tượng một chút chứ, tôi đã đưa tư liệu của anh ta cho cậu xem rồi".

Anh nhắm mắt lại như tự hỏi, suy nghĩ trong đầu một lúc rồi ậm ừ.

Sau đó anh mở mắt ra rồi đứng dậy:"Tôi đi trước đây".

"Chờ đã, lát nữa các giáo viên khác sẽ đi chợ đêm, giáo sư Kỷ không đi sao?".

"Không, đi đón bạn gái tan học".

Lời này vừa nói ra toàn bộ các giáo viên trong văn phòng ai cũng kinh ngạc.

"Bạn gái tan học? Giáo sư Kỷ không phải trâu già gặm cỏ non đấy chứ? Bạn gái cậu học đại học hay cao trung, chẳng lẽ là sơ trung?"

"Cái này rất có khả năng, giáo sư Kỷ của chúng ta rất trẻ, so với học sinh cao trung không khác nhau là mấy".

"Ha ha ha chẳng nhẽ bạn gái cậu vẫn học tiểu học sao?"

Kỷ Thừa nhếch miệng cười, thu dọn máy tính, nói:"Cô ấy là giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu, đang tham gia giảng dạy cho những đứa trẻ đặc biệt".

"Có cơ hội, chúng ta cùng ăn bữa cơm để giới thiệu đi!"

Kỷ Thừa nhướng mày:"Có thời gian rồi nói sau, đi trước".

Ngay khi Kỷ Thừa rời khỏi văn phòng, mọi người lập tức bắt đầu bàn tán.

"Không thể ngờ được, vừa rồi tôi thấy giáo sư Kỷ cười rất vui vẻ? Mọi người đã gặp qua bạn gái của cậu ấy chưa?"

"Hôm nay tôi thấy một vài sinh viên bảo nhìn thấy họ, hai người còn nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường. Nghe nói bạn gái cậu ấy rất nhỏ và dễ thương, thậm chí còn không cao đến vai của Kỷ Thừa".

"Thật chứ? Chẳng nhẽ là học sinh cao trung thật?"

" Ôi ôi, đừng nói nhảm, cô không nghe cậu ấy vừa giải thích rồi đó sao, giáo viên cùng với học sinh yêu nhau chính là điều tối kỵ nên đừng nói linh tinh".

Ở một nơi khác, Tưởng Hân ngồi xổm xuống tạm biệt bọn trẻ.

Buổi chiều hôm nay Phan Phú không xuất hiện, cô thu dọn đồ đạc, chạy nhanh ra khỏi trường đến bảo vệ cũng không kịp chào tạm biệt cô.

Đang định qua đường, cả người đều bị vòng tay quen thuộc ôm lấy.

Eo đột nhiên bị ôm, Tưởng Hân trừng lớn hai mắt, không kịp phản ứng, Kỷ Thừa bất ngờ cắn vào tai cô.

"Hân Hân làm chuyện xấu gì sao mà chạy nhanh thế?"

Trong lòng tảng đá to lớn lấp tức buông xuống, cái ôm của anh cho cô cảm giác an toàn.

"Hay là Hân Hân không muốn anh đón nên chạy trước sao?"

"Không, em không có!"

"Thế thì vì sao?" Anh nheo mắt cười, không rõ cảm xúc như thế nào.

Tưởng Hân nhìn thoáng qua phía sau, độ nhiên nói:"Em hôm nay muốn ăn thịt bò, mà dạo này thịt bò rất ít nên vội vàng đi mua".

Đầu ngón tay anh dùng sức bóp chặt cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh.

"Hân Hân sẽ không nói dối đâu đúng không? Nói dối mũi sẽ dài ra đó!"

Cô mím môi, ánh mắt trốn tránh.

Kỷ Thừa liếc mắt nhìn cổng trường trùng hợp thấy một tên béo nhìn trộm về phía này, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh, ông ta quay đầu đi chỗ khác.

"A".

Anh cười giễu cợt, Tưởng Hân rụt rè bỏ tay anh ra khỏi cằm mình:"Không, đừng đứng ở đây nữa".

Kỷ Thừa ôm lấy thân hình gầy gò của cô:"Lên xe!"

Cô lúng túng ngồi ở ghế phụ, hai tay cẩn thận đặt trên đầu gối.

Kỷ Thừa chu đáo thắt dây an toàn cho cô, ở khoảng cách rất gần cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh.

"Hôm anh Hân Hân làm những gì, kể cho anh nghe xem?"

Cô đảo mắt, giống như đứa trẻ mà báo cáo.

"Buổi sáng dạy cho những đứa trẻ về những câu chuyện cổ tích, các công thức nhân đơn giản bằng ngôn ngữ ký hiệu, buổi trưa ăn cơm với cá, buổi chiều thì cùng chúng chơi xếp gỗ, ghép hình..."

"Không còn việc gì khác ngoài những việc này sao?"

"Còn gì nữa đâu?"

Kỷ Thừa gắt gao nhìn về phía trước, khuôn mặt góc cạnh toát nên vẻ lạnh lùng, hàm dưới cắn chặt vào nhau, ngón tay thon dài gõ vào vô lăng, anh giống như đang rất tức giận.

Tưởng Hân liếm môi dưới đã khô khốc, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

"Anh..."

"Không có chuyện gì, anh có cảm giác như đồ vật của mình đã bị người khác dòm ngó".

Tiếp tục lái xe, chiếc xe phía trước đi rất chậm, anh bấm còi liên tục như phát tiết nỗi bực trong lòng.

Mắt nhìn đến cô đang ngồi co ro bất an, bất ngờ nhớ đến một việc, sau đó nghiên đầu nói với cô:"Tuần sau trường anh có tổ chức triển lãm tranh, em có muốn đến xem thử không?"

"Triển lãm tranh?" Cô dường như rất hứng thú, "Trước kia, em chưa từng xem qua triển lãm tranh, vậy cũng được sao?"

"Tại sao lại không? Muốn xem liền tới, vào thứ bảy tới, em có rảnh không?"

"Thứ bảy sao, để em suy nghĩ lại đã".

Cô ngẩng đầu lên, tay chống cằm, vẻ mặt rất nghiêm túc, cảm giác bất an, lo sợ lúc nãy đã biến mất.

"Em phải đến trường vào buổi sáng, còn buổi chiều thì được nghỉ".

"Vậy được, chiều đó anh sẽ đón em".

Trên đường, cô hứng thú hỏi triển lãm tranh là gì, cô say mê với những điều mới lạ, trên khoé miệng đầy ý cười, cô lấy điện thoại ra tìm thông tin của các họa sĩ.

Kỷ Thừa nhìn thấy vậy không kìm nén được nở nụ cười .

Cô thật sự đơn thuần, trách không được nhiều người nhớ thương, tính tình nhát gan, sợ là có uỷ khuất cũng không dám nói với anh.

Nên nhốt cô lại để không cho ai thấy!

Phiền toái!

Ăn xong bữa tối, Kỷ Thừa rửa chén xong lấy khăn lau tay, nhìn lại thấy cô đang nằm trên giường đọc truyện cổ tích của bọn trẻ, hai chân đung đưa qua lại, nhìn rất thảnh thơi, nhàn nhã.

Anh cụp mắt, cả người liền nóng lên, cởi từng cúc áo sơ mi xuống, đi đến phía cô.

Còn chưa nhận thấy nguy hiểm Tưởng Hân vẫn đang vui vẻ, tươi cười

Chẳng qua mấy giây tiếp theo, cuốn truyện của cô đã bị lấy mất, Kỷ Thừa cầm cánh tay cô, dễ dàng nhấc được cô lên, kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, mình thì đè vào cô mà ức hiếp.

Thậm chí chưa kịp hỏi anh làm gì thì miệng đã bị bịt kín, mà căn bản không cần hỏi anh đang làm gì, hành động đã rất rõ ràng, một cánh tay đi xuống bắt đầu cởi quần áo cô.

Tưởng Hân dùng hết sức vùng vẫy, hai chân đá liên tục, miệng ô ô phản kháng, đầu lưỡi tránh né nụ hôn của anh.

Kỷ Thừa ngẩng đầu lên, thấp giọng cảnh cáo.

"Đừng nhúc nhích, nếu càng dãy dụa anh sẽ làm càng mạnh!"

" Ô...Ô anh muốn làm gì?"

"Đánh dấu!"

Anh cúi đầu, ghé vào trên cổ cô cắn mút, dù để lại bao nhiêu dấu vết cũng không thỏa mãn dục vọng độc chiếm mãnh liệt của anh, anh thật sự muốn đem cô khảm vào bản thân mình.

Hận không thể xăm tên anh trên người cô, vĩnh viễn là người của anh, dù sống dù chết đều đem cô cột bên mình.

Cổ Tưởng Hân rất đau, cô quay đầu tránh né.

"Hân Hân". Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp khiến toàn thân cô tê dại.

"Hân Hân đã nghe câu chuyện trong lúc hôn không cẩn thận cắn nhầm động mạch chủ rồi chết chưa?"

Đôi mắt đầy sợ hãi mở lớn:"Ô...đừng, không cần!".

Ngón tay anh vuốt ve dấu hôn màu đỏ rồi bất ngờ dùng sức ấn xuống.

"Cho nên Hân Hân phải ngoan, lại lộn xộn chính em sẽ bị thương, đừng tưởng anh không dám!"

Đừng quên ấn nhẹ nhàng một nút vote cho Đậu nhé!!!!