Hai người dùng xong cơm, Đường Tống biết An Nhã có việc cũng không quấy rầy, chú Vương cũng đặt thuốc mới nấu ở trong xe.
"Cảm ơn đã chiêu đãi, hẹn gặp lại."
An Nhã đứng ở cửa, gật đầu: "Nếu Văn Dao báo tin cho tôi, tôi sẽ báo cho cô ngay."
"Được, liên hệ sau." Nói xong Đường Tống chui vào trong xe.
Nhìn theo chiếc xe chạy đi, nét mặt An Nhã khôi phục vẻ bình đạm, sau đó than nhẹ một tiếng, xoay người vào trong Nhã Uyển.
Chân bước đi vào một gian phòng ở hướng Tây Nam của Nhã Uyển, đây là nơi cất giữ pháp khí trừ tà và bình chứa các thứ của An Nhã.
Nhìn ba hàng bình thủy tinh trên ngăn tủ, ánh mắt An Nhã trầm trầm, lấy bình thủy tinh chứa Mục Tiểu Trạch trong túi ra, đặt hạc giấy trên bàn gỗ hoa lê, hai ngón tay chỉ vào, nói: "Mở."
Hạc giấy ở trên bàn, giật giật, lại giật giật, sau đó thì không thấy nữa.
An Nhã quay lại nhìn Mục Tiểu Trạch đang ngồi xổm trong góc, có thể thấy anh ta vẫn chưa hết khổ sở.
"Yêu cầu của anh tôi đều làm được, hiện giờ...... Anh phải giúp tôi tìm được thân thể của anh." Giọng An Nhã hơi lạnh lùng.
Mục Tiểu Trạch ngồi xổm trong góc gần như mờ mịt cả nửa buổi mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn An Nhã, hỏi: "Cô là ai? Vừa rồi tôi ở trên người cô, tôi đã phát hiện ra ... cô..." Càng nói càng cảm thấy quá sức tưởng tương, không có khả năng.
"Tôi?" An Nhã cũng không biết hình dung cô như thế nào, khẽ cười một tiếng: "Tôi...... Không người không quỷ mà thôi."
"Không người không quỷ?" Mục Tiểu Trạch nghe hơi hồ đồ, bất quá nghĩ lại mình đã bị thứ gì gây thương tích, kinh ngạc cảm thán: "Cô là...... Quỷ hút máu!?"
"Quỷ hút máu? Còn có một chữ quỷ." An Nhã cười khẽ: "Tôi không dựa vào hút máu mà sống, rồi lại là một con cương thi không hơn không kém. Đơn giản là trong cơ thể tôi có một hồn một phách của con người, khiến tôi biến thành người không ra người, cương thi không ra cương thi, chết lại không chết được, sống thì chịu đủ thống khổ và dày vò. Anh nói xem...... Tôi đây xem như cái gì?"
Không biết là bởi vì giọng nói của cô gái trước mắt quá lạnh lùng, hay vì bản thân Mục Tiểu Trạch cũng đã chết đi, có chút đồng tình. Lại vì chuyện mà mấy ngày nay cô gái này làm cho hắn, mà cảm thấy may mắn.
"Cảm ơn cô, thực xin lỗi." Mục Tiểu Trạch nói.
"Vì sao cảm ơn, lại vì sao xin lỗi?"
"Chuyện tôi nói làm cô khó chịu, thực xin lỗi. Cảm ơn cô... Tôi cũng không biết nói như thế nào. Dù sao tôi biết mấy ngày này nếu không có cô, có thể tôi không thể cùng chị Đường...... Cáo biệt, cũng sẽ không nhìn thấy mẹ tôi xuất viện mà an tâm, tôi thật sự...... Không có tiếc nuối. Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, cô giúp đỡ tôi tất nhiên tôi cũng sẽ giúp cô." Mục Tiểu Trạch cảm thấy hắn có thể giao phó bản thân cô gái trước mặt xử lý.
An Nhã đứng tại chỗ, cau mày, nhẹ nói: "Anh sắp trải qua chuyện giống tôi, tôi và anh là đồng loại, sao lại không giúp anh chứ?"
"Cái gì!?"
"Anh có nhớ chuyện xảy ra với anh không, anh bị gϊếŧ như thế nào?" Ngữ điệu của An Nhã không hề phập phồng, nhìn bộ dáng Mục Tiểu Trạch có chút hoảng sợ, tiếp tục nói: "Bị cương thi cắn, chia thành hai loại, hoặc là chết hoặc là trở thành đồng loại. Dù sao mặc kệ là máu hay ba hồn bảy phách của anh đều sẽ bị cương thi đó đoạt được. Nếu là đồng loại, anh vẫn còn có tâm không phải là cái xác không hồn, cương thi đã cắn anh có thể trả lại linh hồn bị nguyền rủa cho anh, biến anh thành cương thi có ý thức và tim, có thể tu luyện được. Nếu không ... Cái kết có thể còn tồi tệ hơn là bị cắn chết. Mà hồn phách còn chấp niệm ở trong cơ thể anh, khó mà nói được, nhưng vô cùng đáng thương. cuối cùng hồn phách bị nhiễm bẩn, nếu không bị tiêu tán dưới ánh sáng, thì bị thoát khỏi luân hồi, cho dù anh may mắn đầu thai được cũng sẽ gặp nhiều tai ương."
Cho dù bây giờ Mục Tiểu Trạch không có máu, cũng bị An Nhã dọa thảm.
"Cho nên, anh phải chấp nhận sự thật anh đã là cương thi, hơn nữa người hút máu anh, tôi đã xem qua cảnh lưu trữ trong hồn phách của anh trong gương, gã tên là Quạ Đen, anh cũng sẽ di lưu năng lực của hắn, đó là cái gì, khi anh tìm được thân thể sẽ biết. Nếu không thể chấp nhận, tôi sẽ hủy diệt cơ thể của anh, sau đó anh sẽ đầu thai lần nữa. Lựa chọn ở anh, anh muốn như thế nào?" An Nhã nói xong đã lấy ra một đạo phù, kẹp giữa hai ngón tay nhìn về phía Mục Tiểu Trạch, chỉ liếc mắt một cái đã làm Mục Tiểu Trạch run rẩy.
Xem ra cô gái trước mặt, có thể so với cương thi đã cắn hắn khủng bố hơn nhiều.
"Tôi có thể hỏi một chuyện được không? Khi biến thành cương thi, tôi phải làm chuyện tổn thương người khác đúng không? Ví dụ như...... Uống máu?" Mục Tiểu Trạch cũng xem qua truyền thuyết giống như vậy, tò mò hỏi.
An Nhã gật đầu nhẹ nói: "Tất nhiên."
"Không được không được, tôi là đăc công cảnh sát, trách nhiệm của tôi là giữ gìn trật tự xã hội, sao có thể làm chuyện thương tổn dân chúng được? Huống chi như vậy...... Chị Đường sẽ không thích tôi." Mục Tiểu Trạch nói xong một hồi, lại dừng lại, tựa như theo lời hắn vừa rồi, hắn đã cùng với hai người quan trọng nhất trong đời hắn từ biệt. Ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía An Nhã, phát hiện trong lòng cô dường như sớm đã hiểu rõ, nói: "Tôi phải làm sao bây giờ?"
Chỉ thấy khóe miệng An Nhã hơi cong, hai ngón tay kéo một cái đem hồn phách của Mục Tiểu Trạch kéo vào giữa lá bùa, sau đó lấy bản đồ thành phố S ra bày ở trên bàn, đem lá bùa xếp thành hình dáng lá cờ đặt ở vị trí tương ứng trên bản đồ Nhã Uyển.
"Ngưng thần tĩnh khí, hơn phân nửa hồn phách của anh đều ở trên thân thể, dụng tâm tìm kiếm thì sẽ tìm được. Nếu tìm được, tôi sẽ nghĩ cách mang thân thể của anh về...... Muốn như thế nào, đến lúc đó lại quyết định cũng không muộn."
Lá bùa yên tĩnh trên bản đồ vẫn không nhúc nhích, qua đã lâu lá bùa thoáng hoạt động một chút, An Nhã thấy thế hơi cau mày.
Hắn lại di chuyển, đi về phía tây nam thành phố S, đến khi suýt chút nữa ngã xuống đất, được An Noãn nâng đỡ, mở bình pha lê bỏ giấy bùa vào, nhẹ nói: "Vất vả rồi, cảm ơn anh, chuyện sau đây cứ giao cho tôi". An Nhã đậy nắp bình rồi đặt trên ngăn tủ, cầm lấy kiếm gỗ trên giá đỡ, vừa định xoay người rời đi, lại bị tiếng chuống dễ nghe cắt ngang.
Lấy ra di động vừa thấy là Nhạc Văn Dao, nhẹ nhàng kết nối điện thoại, An Nhã nói: "Văn Dao?"
"Bà cốt, ngày mai cô rảnh cùng chị gái Pháp y đến chỗ tôi một chuyến." Trong điện thoại truyền đến giọng nói thoải mái của Nhạc Văn Dao.
"Cô ra khỏi cổ trạch rồi? Có tiến triển sao?" Giọng An Nhã hơi nhẹ.
"Đúng là có tiến triển, đúng lúc muốn liên lạc với cô. Tôi muốn tìm vũ khí thích hợp với chị gái Pháp y, nếu không đi đến chỗ đó quá nguy hiểm." Nhạc Văn Dao nói.
Vừa nghe đến hai chữ vũ khí , An Nhã cười cười: "Được, rất có tâm, vậy mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Sau khi ngắt điện thoại, An Nhã lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, chưa đổ chuông ba tiếng đã kết nối ngay.
"Lão tổ tông, khuya như vậy có việc gì?" Vương Đồ ngáp một cái nói.
"Ngủ rồi? Cùng ta đến một nơi, mang theo trang bị, một giờ sau, gặp ở đường số 1, phía Tây Nam thành phố S." Nói xong liền cúp điện thoại, An Nhã ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, ánh mắt hơi ảm đạm, xoay người biến mất trong Nhã Uyển.
Đường Thương Thánh bên ngoài Nhã Uyển là một phố cổ,kiến trúc chung quanh đều không cao, cao nhất chỉ có ba tầng. trên sân thượng tòa nhà cao nhất, một người ngồi xổm, chính xác là một bé gái, trong ngực còn ôm một con búp bê vải. Nhìn thân ảnh nhanh chóng rời khỏi Nhã Uyển, khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra hai răng nanh thon dài, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một cái.
Giơ tay một ngón tay, một con bướm màu tím hướng tới Nhã Uyển bay đi. Chỉ là kia con bướm vừa đến bên ngoài Nhã Uyển, liền nháy mắt biến mất.
"Kết giới thật lợi hại!"
Rũ mi nhìn đến một gã từ mái hiên nhảy xuống, giống như uống say, đi đường lảo đảo lắc lư. Khóe miệng bé gái cong lên, một ngón tay đánh con bướm vào trong người gã.
Gã bỗng nhiên giật mình đứng tại chỗ. Bé gái nâng bàn tay, năm ngón tay giống như giật dây ở không trung di chuyển.
Chỉ thấy gã cứng nhắc đi về hướng Nhã Uyển, bộ dạng đi đường giống như con rối đang bị giật dây.
Mãi đến khi thấy gã thanh niên thành công tiến vào kết giới, khi đứng ở Nhã Uyển cửa lớn, bé gái cười cười: "Quả nhiên vẫn lương thiện như vậy, không đành lòng tổn thương con người, thật sự đáng yêu." Sau đó nắm chặt đôi tay, dùng sức kéo, giống như chặt đứt sợi dây, con bướm cũng bay ra.
Gã thanh niên chợt tỉnh, lại phát hiện mình đứng ở cửa Nhã Uyển , nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt nghi hoặc, cuối cùng không nghĩ nhiều lại lung lay hướng tới cửa đi đến.
Con bướm bay vào Nhã Uyển, xuyên qua tiền viện, ngừng lại. Bởi vì ở trong hoa viên Nhã Uyển, có một con mèo đen đang ngồi yên lặng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm con bướm kỳ dị kia.
Bé gái hơi ngưng trọng, ngón tay ở không trung vẽ một đường cong xinh đẹp, sau đó bàn tay dùng sức mở ra.
Con bướm tan vào hư không ở trước mặt Hắc Sát.
Cho rằng như vậy có thể ẩn giấu trong bóng đêm, không ngờ chòm râu Hắc Sát hơi cong, sau lưng bắt đầu chuẩn bị động tác.
Thả người, móng vuốt bay lên không trung vươn ra, một trảo......
Bé gái thấy thế chợt nhíu mày, dùng sức kéo về bên trái, tránh thoát một đòn trí mạng của Hắc Sát, nhưng nửa cái cánh vẫn bị Hắc Sát bắt được.
Tận dụng khoảng khe hở giữa Hắc Sát đang lơ lửng và mặt đất, bé gái căng mặt, hai ngón tay chà xát, bắn ra. Con bướm không lành lặn lập tức biến thành ba con, nhanh chóng bay đi theo hướng Tây Nam của Nhã Uyển.
Hắc Sát kiên trì theo sát phía sau, chỉ một lúc đã lần lượt đánh hạ hai con, con thứ ba chui vào trong phòng, Hắc Sát cũng đuổi theo vào.
Trong nháy mắt con bướm kia lại như lạc đường.
Bé gái nhấp miệng, lẩm bẩm tự nói: "Cái nào mới là hồn phách của tên kia?" Nói rồi xoay bướm thay đổi góc độ, nhìn những chai lọ đó mà muốn choáng váng.
Bỗng nhiên sợi dây còn lại trên tay cũng bị chặt đứt, cô nhấp môi, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.
Nhưng trong phòng, có cái gì đó đã vỡ nát.
"Tiểu công chúa, thất bại rồi sao?" Ở phía sau bé gái, xuất hiện giọng nói của thân sĩ quạ đen.
Bé gái xoay người, đôi mắt đỏ sậm giương lên khiến Quạ Đen hơi nhíu mày lại, rất ít khi thấy cô tức giận như vậy, thầm nghĩ không ổn.
"Nếu không phải do ngươi sơ suất, không lấy đi linh hồn đã bị bắt đi từ trên người Nhã thì ta cũng không đến mức hy sinh người bạn nhỏ của mình rồi. Nếu còn nói lời vô nghĩa, ta sẽ tháo cánh tay của ngươi để tế bạn của ta." Tuy bé gái con nhỏ nhưng khí thế lại không thua kém một con quạ cao hơn cô rất nhiều.
Quạ Đen thấy thế, ôn nhu mỉm cười, cúi người với người đối diện: "Xin lỗi, tiểu công chúa. Lúc đó ta...... Chỉ là...... Không muốn làm lớn chuyện."
"Con mèo đen đó lợi hại thật, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bé gái nhìn về phía Nhã Uyển nói.
Lại thấy một cái bóng trắng bay ra từ Nhã Uyển.
Quạ đen cũng thấy, cười nói: "Yên tâm, thật sự không được thì bắt cô ta rồi tìm Nhã để trao đổi." Vừa dứt lời, bóng dáng của Quạ Đen liền biến mất.