Chương 39

Để gϊếŧ con bướm kia, Hắc Sát đã không cẩn thận làm vỡ bình pha lê ở trên bàn bày thủy tinh Phong Linh xuống đất. Con hạc giấy di chuyển trên mặt đất rồi biến mất.

Nữ tử áo trắng thẳng tắp đứng trong phòng, quay đầu nhìn chằm chằm bình pha lê vỡ vụn, khóe miệng giật giật. Đây là một khuôn mặt rất đẹp, nhưng quá mức yêu diễm, trên khuôn mặt có một sức hấp dẫn khó tả.

Nhớ lại nửa tháng này hầu như ngày nào An Nhã cũng đến đây để khôi phục linh hồn thân xác kia, khuôn mặt khiến cô ngày đêm suy nghĩ này khiến tình cảm chôn chặt trong lòng càng ngày càng không thể khống chế được.

Đặc biệt là khi An Nhã làm gì đó tổn thương chính mình trước mặt cô ấy, cảnh đó chỉ đơn giản đã khiến Phong Linh suy sụp, thậm chí muốn lao ra khỏi lọ pha lê để ngăn cô ấy lại, nhưng đã bị lá bùa giam cầm mà không thể làm gì được.

Cô chỉ có thể nhìn Bạch Linh hút máu trên người An Nhã, khóe miệng của Bạch linh nhuốm một màu đỏ tươi. Mà An Nhã là người bị mất máu dường như lại bị tra tấn, cho đến khi An Nhã không thể chịu đựng được đau đớn, cũng khiến Phong Linh hai chiếc răng nanh thon dài đó của cô.

An Nhã —— lại là cương thi!?

Nghĩ mà xem, những người có thể sống lâu như vậy không phải yêu thì là tiên, nhưng không ngờ họ lại là cương thi.

Mặc dù vậy, trong bình pha lê, cô vẫn cảm thấy đau lòng cho An Nhã, cô không hiểu tại sao An Nhã lại đối xử với cô như thế này. Máu cuối cùng cũng được cô ấy cho vào một cái lọ nhỏ, sắc mặt tái nhợt thế nào cũng không khỏi nhìn lọ, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.

Kia một khắc, Phong Linh biết rằng cô ấy không thể sống ở đây nữa, vì vậy thế giới của cô ấy với An Nhã sẽ càng ngày càng xa. Suy cho cùng cũng không sao, cô sống ở đây cũng chỉ là một công cụ mà thôi.

Công cụ!?

Phong Linh cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển động, cô nhìn lọ pha lê trên tủ.

"Đừng hòng khiến ta lại làm những việc đó."

Khi Phong Linh đã có được đáp án thì cảm nhận được Hắc Sát người đã chạy trốn tạm thời vì chiếc lọ pha lê bị vỡ đã đi vòng vèo trở về, con ngươi trầm trầm, xoay người biến mất ở trong phòng, trốn khỏi Nhã Uyển.

Chỉ là thế giới bên ngoài quá xa lạ với Phong Linh mà nói quá mức xa lạ. Nó rất khác so với thế giới mà cô đã sống. Cái phòng di động nhỏ này là cái gì? Sao cô gái nhỏ này có thể mặc quần đùi đi trên phố? Còn ở trước nơi công cộng... Hôn môi!

Trời ạ!

Phong Linh không thể tưởng tượng nổi, triều đại nào mà lại cởi mở như vậy?

Cô lang thang không mục đích bên ngoài, tựa hồ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô là ma, làm sao có người nhìn thấy được?

Đi qua đám đông, trong một con hẻm nhỏ, cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, ngọn đèn đường trên đầu phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của anh ta.

Trong tay anh ta cầm gậy chống, mỉm cười nhìn cô.

Phong Linh vừa dừng bước lại đã bị thu hút bởi người đàn ông ở trước mặt.

"Ngươi...... Có thể nhìn thấy ta?" Phong Linh hơi kinh ngạc nói.

Quạ Đen nhíu mày cười: "Quỷ bình thường có lẽ ta không nhìn thấy, nhưng ngươi thì khác, tất nhiên có thể nhìn thấy." Nói rồi xoay người đi về phía sâu trong ngõ.

Lúc này cô mới phát hiện trong tay gã đàn ông cầm một sợi xích màu đen, Phong Linh nhíu mày kinh ngạc, sợi xích này quấn quanh eo cô từ lúc nào.

Phong Linh cố gắng thoát khỏi, lại nhận ra dây xích đã chặt thêm một ít.

"Đừng sợ, đừng sợ." Quạ Đen vừa nói vừa đi vào chỗ tối.

"Ngươi là ai? Ngươi bắt ta để làm gì?" Phong Linh quát, nàng chỉ muốn rời đi tìm đường sống, nhưng không ngờ......

Quạ Đen dừng bước, đứng dưới ngọn đèn đường không mấy sáng sủa, quay đầu cười, khiến Phong Linh cứng đờ.

Tuy chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ những chiếc răng nanh dài đang nhe ra.

Cương thi!?

Sao cương thi lại ở gần Nhã Uyển, vừa nghĩ thôi đã khiến Phong Linh nhíu chặt mày.

......

Chú Vương ngừng xe ở dưới nhà của Đường Tống, vừa mở cốp xe ra chuẩn bị lấy ấm thuốc, lại nhận được điện thoại của Vương Đồ dò hỏi An Nhã đâu.

Không ngờ An Nhã sẽ ra ngoài, chú Vương đáp lại: "Tôi không đi cùng tiểu thư."

Đường Tống yên lặng đứng tại chỗ, chờ chú Vương nghe điện thoại.

"Tiểu thư không nghe điện thoại sao? Muộn như thế này tiểu thư còn đến đường số 1 Quảng Đức làm gì?...... Được rồi, tôi đến đó ngay." Chú Vương cúp điện thoại, đưa ấm thuốc cho Đường Tống, cười nói: "Cầm lấy, cô Đường. Tối đi trước đây."

"Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Đường Tống nói.

"Không sao đâu, có lẽ tiểu thư ra ngoài có việc." Chú Vương nói xong đã trở lại ghế lái.

"Đi đường cẩn thận." Sau khi tạm biệt, chú Vương lập tức lái xe đi. Nhìn chiếc xe màu đen đang rời đi, cô quay lại và nhận được tin nhắn từ em gái Đường Thanh. Nội dung là: Khuya rồi, không có xe buýt về nhà. Em định ở lại nhà Vương Lệ, đúng lúc cha mẹ của bạn ấy đi du lịch, bạn ấy sợ ở một mình.

Đường Tống nhìn tin nhắn này liền hơi hâm mộ em gái, có một người bạn tốt như vậy.

Cô bất đắc dĩ cười cười, đi về phía cửa.

Bờ sông đối diện tiểu khu, trồng một hàng dương liễu, những cành liễu rũ xuống đung đưa trong gió trên mặt hồ mang vẻ thư thái dễ chịu. Một dáng người mảnh mai đang dựa vào gốc cây, với mái tóc dài buộc đuôi ngựa mượt mà ở sau đầu, mặc một chiếc áo cộc tay màu xanh nhạt bằng vải bông, chiếc quầnmàu nhạt ở bên dưới, giản dị và thanh lịch với đôi chân dài, eo thon, gương mặt ánh lên sóng nước đung đưa dưới ánh đèn đường bên bờ sông, như thể được thanh xuân gột rửa, rất thanh tú mỹ lệ.

Giơ lòng bàn tay phải lên, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm sợi dây màu đỏ quấn quanh tay, một đầu có vài vết cháy xém màu đen, nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Đường Tống, hơi sững sờ.

"Tỷ tỷ, tỷ vội vã kêu bọn muội tới đây làm gì?" Giọng nói bé gái xuất hiện sau lưng.

Theo sau cô là Quạ Đen.

Cô gái ngồi dậy, nhìn hồn phách bị Quạ Đen xích chặt phía sau, hỏi: "Nàng là ai?" Tiếng nói mềm nhẹ mà sạch sẽ, nhưng không hề phập phồng.

Phong Lăng đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy cô ta còn trẻ, nhưng khí chất toát ra từ người phụ nữ này khiến Phong Lăng cảm thấy có chút sợ hãi.

"Là hồn phách chạy ra từ Nhã Uyển." Bé gái rũ mi, như thể nhiệm vụ của mình đã thất bại, xấu hổ nói: "Cuối cùng muội cũng tìm được nơi đặt hồn phách, nhưng có một con mèo đen đáng ghét cản trở. Muội bắt ả về để trao đổi với Nhã."

"Không quan trọng, Nhã đã tìm được chỗ ở của chúng ta. Sợ là, chúng ta không đi tìm nàng, nàng cũng tới tìm chúng ta. Nhưng hiện tại ta chưa tìm ra cách đối phó, nên không muốn các ngươi gặp được nàng." Vừa nói, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, thật ôn nhu.

"Tỷ, muội không hiểu sao bây giờ chúng ta lại tránh mặt tỷ ấy. Tỷ ấy ... không phải là cương thi rồi sao??"

Thậm chí cô còn không hiểu tại sao Huyền Lạc lại dịu dàng với kẻ đã gϊếŧ họ như vậy.

Điều này Quạ Đen cũng không hiểu, nói thêm: "Chủ nhân, chúng ta thật sự không cần phải sợ nàng."

Nữ nhân nhướng mày nhìn Quạ Đen, ánh mắt màu lam nhạt khiên người nhìn sợ hãi: "Huyền Tư không hiểu cũng thôi đi, nhưng ngươi cũng không biết trời cao đất dày như vậy sao?"

Quạ Đen: "......"

Huyền Tư: "......"

"Ta và ngươi không phải là đối thủ của Nhã, với năng lực của nàng, việc gϊếŧ chúng ta cũng chỉ là vấn đề thời gian. Năm đó nếu không phải do ta dùng thuật hoa trong gương, trăng trong nước, khiên nàng nghĩ rằng đã gϊếŧ được chúng ta, ngươi thật sự cho rằng ngươi còn có thể sống sao?" Dù câu nói của cô gái giống như câu nghi vấn, cũng mang theo một tia dao động, lại làm người nghe sinh ra sợ hãi.

Người phụ nữ quay lại nhìn những ô cửa kính sáng đèn trên tầng ba.

""Ta chỉ nhờ ngươi giúp Nhã xác định cô gái này là ký chủ của nàng, nhưng ngươi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, không chỉ khiến thân phận bại lộ, còn đem cái xác dùng dưỡng thi và hồn phách của tiểu tử kia về, mới giúp Nhã tìm được chỗ chúng ta ở. Quạ Đen...... Ngươi cho rằng hoa trong gương, trăng trong nước của ta còn có thể lừa Nhã lần thứ hai sao? Hay là ngươi có kế hoạch khác?" Một câu cuối cùng của cô gái, trực tiếp khiến chân Quạ Đen mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Một màn này ngay cả Phong Linhcũng giật nảy mình, sức mạnh chấn động của cô gái này là vô hình.

"Chủ nhân! Ta......"

"Thôi." Cô gái xua xua tay thở dài.

"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn giúp Nhã tìm kí chủ?" Huyền Tư ôm búp bê vải, khó hiểu hỏi.

Khóe miệng cô gái hiên lên ý cười: "Nhã luôn luôn thanh cao kiêu ngạo, khi ta và nàng gặp mặt một lần ở phủ Thừa tướng. Giỏi cho một Nhã đại nhân, giỏi cho phụ tá đắc lực của thừa tướng, lại không để bản công chúa vào mắt. Sau lại là cương thi, giống như ta, nàng cũng có thể tự giữ mình, không hại một người nào, năng lực lại cao hơn ta." Cô gái càng nói, ánh mắt càng đạm.

"Đã là ký chủ thì chính là số mệnh. Ta muốn độ Nhã thành quỷ, ta muốn thấy nàng biến thành quỷ khát máu, giống như Tang Tà, Ma hậu bị Nhã phong ấn trong quan tài đá." Nói rồi lại cười lạnh, dường như khiến đêm hè thêm vài lần lạnh lẽo.

Phong Linh nghe đến đây thì sững sờ, cô đương nhiên biết kí chủ Huyền Lạc đang nói đến là ai, không ngờ cô ta lại muốn Nhã biến thành như thế...... Chẳng lẽ đó là máu mà Bạch Linh nếm được? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Phong Linh lo lắng. Cô rất muốn lập tức trở lại Nhã Uyển nói cho An Nhã biết chuyện này, hơn nữa muốn nàng ấy rời xa người kia, nhưng khi cô cố gắng di chuyển, cô lại thấy sợi dây xích càng chặt hơn.

"Sao nào? Tiểu quỷ, ngươi cũng lo cho Nhã?" Huyền Lạc hướng ánh mắt dừng trên người Phong Linh, trên dưới đánh giá một phen, giữa mày hơi nhíu: "Ngươi thuộc nhà Đường?"

Nghe thấy hai chữ nhà Đường, Quạ Đenvà Huyền Tư đều nhíu mày.

Phong Linh dừng lại: "......"

"Nhà Đường ...... Được lắm." Huyền Lạc chợt cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Quạ Đen: "Mang theo nàng, trước tiên rời khỏi đây rồi mới quyết định."

"Tỷ không đi bắt ký chủ của Nhã sao?" Huyền Tư nghiêng đầu hỏi.

""Vốn dĩ ta muốn dùng hoa trong gương trăng trong nước để thăm dò trí nhớ của nàng ta, nhưng không ngờ Nhã đã đặt một kết giới, dây tơ hồng của ta không thể đến gần. Dù sao đó là số phận ta không cần lo lắng." nói xong hình bóng của cô đã biến mất.

Huyền Tư thấy thế cũng ôm búp bê vải biến mất, Quạ Đen xoay người nhìn bóng người trên tầng ba, nhíu mày mang theo Phong Linh rời đi.

Về đến nhà Đường Tống thay đổi bộ quần áo ở nhà rộng rãi, mái tóc dài buộc sau đầu tùy ý, khí chất cũng thay đổi. Việc đầu tiên là uống thuốc hôm nay, sau đó đi vào bếp hâm nóng một ly sữa tươi, rồi tắt đèn trong phòng bếp và phòng khách, trở về phòng mình.

Ngồi co chân trên ghế, cô mở laptop, nhấp ngụm sữa và xem thư trong hộp thư. Sau khi trả lời từng người một, cô lại xem tin tức liên quan, và vô tình nhìn thấy năm chữ "Đường số 1 Quảng Đức" trong tin tức..

Có thể là do chú Vương vừa nói nên Đường Song chú ý, lướt chuột qua, bấm mở ra, nhìn nội dung là bên trong tin là về mấy vụ mất tích ở gần "Số 1, Phố Quảng Đức", Nhìn tuổi và giới tính của nạn nhân, trực giác cho cô biết rằng vấn đề này có thể liên quan đến những thứ đó

Đường Song mím môi, dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại hôm nay mới hỏi An Nhã. Trước đây, các cuộc gọi đến đều là Nhã Uyển, và người trả lời điện thoại về cơ bản là chú Vương. Nhưng Đường Tống nhớ rõ An Nhã có điện thoại di động, nên đặc biệt hỏi số điện thoại.

Rốt cuộc...... Người phụ nữ này luôn dễ dàng tìm thấy cô, nhưng thật khó để cô tìm thấy An Nhã.

Nhưng khi bấm gọi thì chỉ nghe đô đô mà không có ai nghe máy...

Hai tay Đường Tống ôm đầu gối, đặt cằm lên đầu gối và nhìn chằm chằm màn hình máy tính, có chút xuất thần, trong đầu đều là cảm giác hôm khi nhìn thấy An Nhã hôm nay.

Luôn cảm thấy hôm nay người phụ nữ này không giống với trước đây, giống như thân thể của cô ấy đã yếu đi rất nhiều.

Nhìn vào dòng chữ "Số 1, Quảng Đức" này.

Thật sự không có chuyện gì chứ?

Rũ rũ mi nhìn thời gian, đã trễ thế này. Dù cô có lo lắng thì có thể làm được gì đây?

Hiện tại xuất hiện ở đó cũng chỉ gây thêm phiền toái?

Từ nhỏ đến lớn, lý tưởng là trở thành bác sĩ, mục đích là giúp nhiều người hơn nữa tránh xa đau khổ.

Nghĩ đến bệnh tình của An Nhã cô không khỏi thở dài.

Không giúp được người bên cạnh, làm bác sĩ thì có ích gì chứ?

Xoay người đi vào trong phòng vệ sinh, tắm rửa thoải mái, đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng "dong--" từ ngoài cửa truyền đến.

Có gì đó đập vào cửa. Thời gian này, Đường Tống vẫn giữ vẻ mặt trầm xuống, không phải là người lạ đó chứ?

Nhẹ nhàng bước đến cửa, nhìn gương mặt qua gương kia Đường Tống lập tức mở cửa ra.

"An Nhã?"

Chỉ là người phụ nữ trước mặt đang trong tình trạng chật vật, một tay cầm kiếm gỗ gãy, dùng sức nhướng mày, nhìn Đường Tống, khóe miệng giật giật: "Cô tìm tôi à? Xin lỗi...... Điện thoại bị hỏng rồi." Nói xong liền vô lực ngã vào vòng tay của Đường Tống.

Đường Tống: "......"