Xem hết một bộ phim thật sự khiến Đường Tống cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là nhìn chằm chằm La Tư Nhan suốt hai giờ, đối với người phụ nữ này, Đường Tống không muốn quan tâm cũng không muốn nhìn thấy.
Vì vậy cả bộ phim Đường Tống đều hơi xuất thần.
Ngay sau khi bộ phim kết thúc, Đường Tống đứng dậy rời đi ngay lập tức, An Nhã nhìn tình huống của mình, trong mắt hiện lên chút ảm đạm.
"Này." An Nhã bước nhanh kéo cánh tay Đường Tống, hai bóng người dừng ở lối ra rạp.
"Tôi không sao." Đường Tống nhẹ nhàng nói, cúi mặt.
Nhạc phim dễ nghe vang vọng xung quanh, ánh sáng của màn hình chiếu phim bao trùm lấy hai người trong góc.
"Tôi biết. Nhưng nguyện vọng của người bạn này của cô vẫn chưa hoàn thành, trước tiên cứ đi với tôi." An Nhã kéo Đường Tống rời khỏi rạp chiếu phim.
Đường Tống bình tĩnh mặc cô lôi kéo, vào thang máy đến nơi cao nhất của trung tâm thương mại, mãi đến khi đẩy cửa sân thượng ra, cô mới nhận ra bên ngoài trời đã tối, lại là một ngày mới.
Chỉ là gió ở đây không nhỏ, Đường Tống hít một hơi khí lạnh, khó hiểu hỏi: "Cô dẫn tôi tới đây làm gì?"
Mái tóc ngắn của An Nhã bay bay trong gió. Ngẩng đầu nhìn bầu trời vốn đã tờ mờ sáng, tìm được một vị trí thích hợp, mới nói: "Chỉ có một phút, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Nói rồi cô lấy cái chai kia ra.
Đường Tống nhìn người phụ nữ đã tháo kính, cầm trong tay bình pha lê, than nhẹ một tiếng, cô có chút mệt hỏi: "Một phút gì cơ?"
"Linh hồn của người bạn này của cô quá yếu, nên thời gian có hạn, nhiều nhất là một phút, cô chỉ cần yên lặng nghe anh ta nói là được rồi." An Nhã lấy ra hạc giấy cầm trên tay, nhướng mày nhìn Đường Tống ở đối diện, nói một câu: "Chuẩn bị xong chưa?"
Đường Tống nhíu mày, dường như đem toàn bộ tinh thần tán loạn trở lại bình thường, kinh ngạc nói: "... Ý của cô là, Tiểu Trạch sẽ..."
An Nhã gật đầu, sau đó chắp tay và nhắm mắt lại.
Đường Tống nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt mình, cô không thể biết lúc này mình có cảm giác gì...... Cô muốn tìm An Nhã để hỏi Mục Tiểu Trạch ở đâu, vậy mà cô ấy lại đưa anh đến trước mặt cô?
Sao có thể!
Nhưng khi An Nhã mở mắt ra lần nữa, sự dịu dàng và nụ cười trong mắt cô ấy khiến Đường Tống đơ ra tại chỗ.
"Chị Đường......"
Ở trong mắt Đường Tống, bất luận là giọng điệu hay biểu cảm của người trước mặt, đều là Mục Tiểu Trạch.
Cứng ngắc đứng tại chỗ, nhịp tim bỗng trở nên nặng nề, Đường Tống mím chặt môi, trái tim vừa đau vừa bất lực, những lời tự trách đó khiến mắt Đường Tống nổi lên gợn sóng, ngoại trừ dùng sức gật đầu, cô không nói được lời nào.
Vừa thả tay ra, chiếc túi rơi xuống đất, cô đưa tay lên che miệng.
Cho dù hai mắt mờ mịt, cũng có thể cảm nhận được nụ cười của Mục Tiểu Trạch: "Chị Đường, bốn năm không gặp, chị vẫn không thích cười như trước kia. Vốn dĩ tôi muốn làm cho chị vui, nhưng chỉ sợ về sau không còn cơ hội nữa. Còn nữa...... Chị Đường, chị có biết ước nguyện lớn nhất của tôi từ khi còn nhỏ là gì không?"
Thấy Đường Tống lắc đầu, anh ta cười nói: "Chính là cưới chị làm vợ."
Đường Tống nhướng mày, vẻ mặt hơi ngưng trọng, một giọt nước mắt chảy dài trên má.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, chẳng trách mẹ của Mục Tiểu Trạch thấy cô xuất hiện lại vui vẻ như vậy. Còn kéo tay cô nói nhiều chuyện về Mục Tiểu Trạch như vậy, nhưng càng nói càng khó chịu, càng nói càng kích động.
Cho rằng bà ấy chỉ đang nhớ Mục Tiểu Trạch, cho nên Đường Tống cũng không nghĩ gì nhiều.
Hóa ra...... Là như vậy.
"Khi còn nhỏ, những đứa trẻ trong viện nhà chúng ta không thích chơi với tôi vì mẹ tôi là mẹ đơn thân. Chỉ có chị bằng lòng dẫn tôi hòa nhập... Khi đó tôi đã tự nhủ rằng mình phải trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, tôi muốn bảo vệ chị. Đó là lý do tại sao ... tôi đã trở thành cảnh sát, nhưng..."
Đường Tống chỉ cảm thấy những âm thanh quanh mình càng ngày càng xa, trong lòng lại có cảm giác tự trách, mỗi lần nhìn mẹ Mục Tiểu Trạch khóc thầm vì nhớ con, tất cả những chuyện này khiến Đường Tống không thở nổi.
"Đường Tống."
Đây là lần đầu tiên, Mục Tiểu Trạch gọi tên cô, cười cười: "Thời gian không còn nhiều, tôi ôm chị một cái được không?" Nói rồi mở rộng vòng tay hướng về phía Đường Tống.
Thời gian không còn nhiều......
Năm chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Đường Tống, nếu lúc ấy khăng khăng không cho cậu ấy đi, có lẽ...... sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.
"Tiểu Trạch......" Giọng Đường Tống có chút nghẹn ngào. Đồng thời đã bước tới ôm Mục Tiểu Trạch vào lòng.
Trái tim Đường Tống chợt chùng xuống vào khoảnh khắc được ôm, đây là lần đầu tiên trong đời cô nói lời cáo biệt hoàn toàn với một người.
Còn là phương thức này.
Nước mắt không kiểm soát được mà rơi trên áo của An Nhã.
Thời gian như ngừng trôi vì cái ôm này. Mở mắt ra lần nữa, An Nhã cảm thấy người phụ nữ hơi run rẩy trong vòng tay mình, ánh đèn neon mờ nhạt xung quanh phản chiếu trong đôi mắt mềm mại như nước.
Đưa tay lên và ôm thật sâu.
Không nhớ nổi đã bao nhiêu phút trôi qua, Đường Tống vùi đầu ở hõm cổ của An Nhã. Chung quanh tràn ngập mùi hương thoang thoảng của cơ thể người phụ nữ này. Lúc này Đường Tống không thể kiềm chế được cảm xúc đã đè nén bấy lâu nay, cô cũng không quan tâm mình có bị người phụ nữ trước mặt cười nhạo hay không.
Có vẻ như đây là mục đích ban đầu của An Nhã cho dù cô ấy có thành công hay không cũng không thành vấn đề.
Chỉ là không ngờ rằng nước mắt của mình lại nhiều như vậy, cảm giác khi khóc sẽ thoải mái đến vậy.
Một lúc sau, Đường Tống mới chậm rãi bình phục lại.
"Xin lỗi...... Làm bẩn quần áo của cô rồi." Đường Tống khịt mũi, xấu hổ.
Nhưng lại vẫn không chịu buông cái ôm này ra, bởi vì cô không muốn người phụ nữ này nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
"Không sao đâu. Em gái làm bẩn một mảnh, chị đây cũng làm bẩn một mảnh khác, vậy là công bằng." An Nhã vừa nói vừa dời cằm đặt lên vai Đường Tống để cái ôm được thoải mái hơn.
Đường Tống cắn môi, giọng mũi có chút nặng nề: "...... Cô...... Cô có biết đôi khi cô rất cáu kỉnh không?"
"Ừm, biết." An Nhã khẽ gật đầu, trả lời rất vui vẻ.
Đường Tống nhíu mày: "...... Vậy cô còn......"
Không chờ Đường Tống nói xong, An Nhã cười cười tiếp lời: "Tôi có tức giận chứ, nhưng bực tức vơi người khác thôi. So với cái người nào đó cô kìm nén cảm xúc trong lòng, tôi đối xử với bản thân tốt hơn nhiều."
Đường Tống: "... Tôi đâu có kìm nén bản thân? Tôi chỉ là......"
"Tôi đã nói với cô chưa?" An Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe mắt hàm chứa ý cười như có như không, nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc, dừng một chút, giơ tay phải lên nhẹ nhàng lau giọt nước còn vương trên khóe mắt Đường Tống, nhẹ giọng nói: "Có nhiều chuyện không cần kìm nén, huống chi đây cũng không phải vấn đề của cô, mọi thứ đều là do số mệnh."
Đường Tống sững người vì động tác của An Nhã, động tác này, biểu cảm này, còn có giọng điệu nói chuyện, trong đầu lại hiện ra bóng hình kia, lại lần nữa trùng hợp...... Đây không phải lần đầu từng có ảo giác, kể từ khi giấc mơ đó bắt đầu. Chính xác mà nói, kể từ khi gặp gỡ An Nhã. Nếu không bắt đầu tin vào sự tồn tại của thuật số học và siêu hình học, kiếp trước kiếp này, cô gần như sẽ nghi ngờ rằng suy nhược thần kinh của mình là do áp lực công việc.
Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, cô hoảng sợ lùi lại một bước nhưng suýt chút nữa thì hụt chân, An Nhã chồm người tới vươn tay phải ra, nhanh nhẹn ôm lấy eo cô rồi lại ôm chặt cô vào lòng.
Đường Tống cũng vô thức vươn tay ôm chặt An Nhã.
"Làm sao vậy?" Giọng của người phụ nữ thì thầm bên tai cô.
Sự đυ.ng chạm mềm mại đột ngột này khiến cô càng không biết phải đáp lại đối phương như thế nào.
Loại cảm giác này, làm Đường Tống càng thêm không biết làm sao.
Từ bao giờ mà cô trở nên như vậy?
Mà kiểu suy nghĩ phức tạp, gần như chia rẽ này, nhiều lần, chẳng qua là vì trong sâu thẳm, cô đã coi trọng một thứ gì đó quá nhiều. Chỉ là loại coi trọng này, chính bản thân Đường Tống cũng không cách nào phát hiện một cách chuẩn xác.
Thậm chí không biết khi nào bắt đầu coi trọng như vậy?
Hơi thở của An Nhã hơi lạnh và ẩm, nhẹ nhàng quấn lấy bên tai Đường Tống.
Hơi thở của Đường Tống tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt của An Nhã, hai má của Đường Tống hơi nóng lên, trước tiên nín thở, sau đó hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô phải thành thật trả lời tôi."
An Nhã nhẹ giọng đáp: "Chuyện gì?"
"Lấy tính cách của cô hẳn là sẽ không như thế. Vì sao cô lại giúp tôi hết lần này đến lần khác??"
Cho dù là thương tổn chính mình.
Đường Tống đứng thẳng dậy bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt An Nhã.
Từ cuộc gặp gỡ trong quán bar, nghi ngờ đến mâu thuẫn với An Nhã, lại thông qua tìm Nhạc Văn Dao mà bắt đầu chậm rãi sinh ra quen thuộc. Tuy chấp nhận rằng trên đời này có một loại tồn tại khác ... chỉ là quen biết ngắn ngủi với cô, tại sao lại khiến Đường Tống có thay đổi lớn như vậy?
Sự quen thuộc khó giải thích đó gần như khiến Đường Tống quên cả suy nghĩ, nên cô phải hỏi và suy nghĩ cho rõ ràng.
Chỉ thấy người phụ nữ nhướng mày nhìn sang, hỏi ngược lại: "Tính cách tôi như thế nào?"
Đường Tống nhíu mày: "Tôi không thể nói cho cô biết, mong cô có thể trả lời câu hỏi của tôi."
An Nhã mỉm cười: "Tôi đã từng nói, tất cả mọi thứ là do số mệnh, quên rồi sao?"
Xác thật là từng trả lời như vậy, hơn nữa nói rất trang trọng.
—— Kiếp trước là kết quả của kiếp này,thế giới này không có duyên phận, trùng hợp và lẽ thường, đây chỉ là những cái cớ mà con người tạo ra cho một hoàn cảnh nào đó. Khi một điều gì đó xảy ra, luôn phải nói cái gì đó, phải không? Theo tôi, mọi thứ chỉ là vòng nhân quả của số mệnh. Vì tôi sẵn lòng giúp đỡ cô, điều đó chứng tỏ rằng tôi nợ cô một điều gì đó ở kiếp trước hoặc kiếp trước nữa, vì vậy tôi sẽ trả lại cho cô.
Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
"Vậy cô đồng ý với tôi đi tìm Văn Hạo cũng vì vậy phải không? Tôi cảm thấy những gì cô Nhạc nói ngày hôm đó, rõ ràng chính là chuyện giữa cô và cô ấy. Còn nữa...... Tiểu Trạch, cậu ấy...... Rốt cuộc ở nơi nào?" Đại não hơi ngừng lại, giống như đã rõ ràng tất cả.
Đôi mắt đen láy của An Nhã lẳng lặng nhìn Đường Tống, tựa hồ là sóng yên biển lặng, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhẹ nhàng của cô, khóe môi nở một nụ cười ấm áp.
Bị cô nhìn như vậy, Đường Tống cảm thấy nhịp tim của mình, đột nhiên đập nhanh hơn một chút.
Nụ cười này có ý nghĩa gì?
Đúng hay sai?
"Tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải bây giờ. Trước tiên hãy trả lời tôi một câu, tại sao cô lại đi tìm Ngô Văn Hạo?"
Đường Tống sững lại,quay mắt đi chỗ khác rồi thở dài, "Thật ra thì ... tôi đã biết. Từ lâu anh ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài."