Chương 35

Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày xảy ra vụ nổ lớn ở đường hầm.

Những người phải đối mặt với cuộc sống hàng ngày của mình cũng dần dần quên đi một số việc không liên quan đến họ. Tàu ngầm bị đình chỉ hai tuần cũng bắt đầu mở cửa trở lại.

Đường Tống biết tàu ngầm đã được đưa vào hoạt động, mặc một chiếc áo khoác ngoài bình thường, tay cầm túi đứng ở cửa trạm tàu điện ngầm, nhìn thấy bốn chữ "Trạm Phong gian kiều", có chút xuất thần.

Ở nơi này, cô đã chết đi sống lại nhiều lần, hiện giờ lại đứng ở đây, dư vị kinh hãi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Nửa tháng nay, tuy là ngày nghỉ nhưng Đường Tống lại không có một ngày nghỉ ngơi. Vốn định vào ngày hôm sau tìm An Nhã hỏi về tung tích của Mục Tiểu Trạch, nhưng chú Vương nói rằng An Nhã đang bận việc gì đó không tiện, nghĩ muộn chút sẽ gọi lại lần nữa thì cô nhận được cuộc gọi của một người bạn, báo rằng mẹ của Mục Tiểu Trạch vì đứa con ruột bị mất tích nên bệnh tim tái phát.

Nhận được thông báo, cô vội vàng đến bệnh viện tim mạch ở khu phố S hỏi thăm, các y bác sĩ tại bệnh viện đều đang bận rộn, Đường Tống ngay ngắn đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu, hồi hộp chờ tin, cầu mong mẹ của Tiểu Trạch không sao.

Nhưng khi nhìn quanh bốn phía, nơi này. . . . . . Là nơi mà cô từng khao khát muốn tới.

"Bác sĩ Đường, làm phiền đến phòng cấp cứu số hai một chút." Giọng của y tá vang lên, Đường Tống quay đầu nhìn về hướng của giọng nói đó, nhưng lại nghe thấy phía sau có một giọng thanh niên đáp lại: "Được, tôi đến ngay."

Đường Tống sững người đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của vị "bác sĩ Đường" kia, mím môi có chút ghen tị, rồi khẽ thở dài.

Mẹ của Mục Tiểu Trạch ở phòng cấp cứu số ba, không bao lâu cửa được mở ra, Đường Tống nhìn bác sĩ đi ra, ánh mắt hơi giật mình, hiển nhiên người đi ra cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn Đường Tống mà khẽ giật mình.

"Đường Tống?" Là Diệp Tinh Tinh, bạn thời đại học của Đường Tống.

"Tinh Tinh, cậu làm việc ở đây sao? Mẹ của Tiểu Trạch thế nào rồi?" Đường Tống lo lắng hỏi.

Diệp Tinh Tinh vừa nghe, vội vàng đáp: "May là đưa đến bệnh viện kịp thời, hiện tại đã không có gì đáng ngại."

Đường Tống lắc đầu: "Thấy cậu làm việc ở đây thì tốt rồi, giúp tôi chăm sóc dì ấy thật tốt nhé."

"Không thành vấn đề, chỉ là trước mắt bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, nếu không thì ngày mai cậu lại đến đi. Tôi còn ca bệnh cần xử lý, ngày mai cùng nhau ăn cơm rồi nói chuyện nhé." Nói xong Diệp Tinh Tinh liền xoay người nhanh chóng đến một phòng cấp cứu khác.

. . . . . .

Từ đó, ngày nào Đường Tống cũng giúp chăm sóc mẹ của Mục Tiểu Trạch, khi trở về văn phòng giao nộp bản báo cáo, cô cũng không quên nhắc Đường Thanh đến đưa cơm.

Nếu Đường Thanh bận, Đường Tống sẽ nhờ Trương Ninh giúp đỡ.

Mãi đến hôm nay mẹ của Mục Tiểu Trạch mới xuất viện, lại đọc báo chỉ biết trạm tàu ngầm Phong gian kiều đã được mở cửa trở lại, nhưng lại không hay không biết mà đi tới nơi này.

Nắng chiều ấm áp khiến con người ta trở nên lười biếng, nhìn đám đông ngược xuôi trên tàu điện ngầm, không hiểu sao trong lòng Đường Tống dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Thở dài một tiếng, cô xoay người rời đi. Cứ đi bộ dọc theo tuyến tàu ngầm này, không lưu ý chung quanh có bao nhiêu người đi qua, cứ đi một cách vô định.

Bất giác càng ngày càng có nhiều người qua lại, lúc này mới nhận ra mình đã ở trước cửa trung tâm mua sắm, nhìn lên biển quảng cáo "Rạp chiếu phim 4F", Đường Tống nhíu mày, nhớ năm đó đồng ý với Mục Tiểu Trạch nếu cậu ấy thi đậu đặc công sẽ đi xem phim với cậu, đáy mắt thoáng nổi lên gợn sóng.

Đi qua đám đông lên tầng bốn của trung tâm thương mại, Đường Tống hơi ngạc nhiên vì có nhiều người xếp hàng như vậy. Cùng lúc đó, Đường Tống nhận ra không chỉ có rất nhiều người xem phim, mà ở trung tâm mua sắm cũng có rất nhiều người, hôm nay là cuối tuần sao?

Cô vẫn luôn tận tâm với công việc, sớm đã không có khái niệm cuối tuần, đã nửa năm rồi, lần trước là cô bị Trương Ninh kéo đi mua sắm.

Lấy di động ra, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Không chỉ là cuối tuần, còn là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, đêm thất tịch.

Chả trách, người xếp hàng mua vé xem phim, đều có đôi có cặp.

Đường Tống lắc đầu, vừa định xếp hàng cuối mua vé nhưng lại không để ý, đυ.ng phải người đang đi tới, Đường Tống vô thức lùi lại một bước xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, anh không sao chứ?"

Ngẩng đầu thì thấy, là một thanh niên đẹp trai, quần áo lấm lem nhưng đôi mắt rất trong sáng. Đối phương vội vàng liếc mắt một cái nhìn Đường Tống, trong mắt gã có một chút kinh ngạc, nhưng chỉ chợt lóe lướt qua, cúi đầu, xoay người chạy.

Đường Tống không để ý, mới vừa tìm được chỗ đứng, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói rõ ràng.

"Ai u, cô làm gì mà giữ lấy tôi thế?"

Theo hướng giọng nói, không chỉ thu hút ánh mắt của Đường Tống, còn có ánh mắt của những người khác. Chỉ thấy người thanh niên vừa mới đυ.ng phải Đường Tống đã bị một bóng dáng mảnh khảnh khống chế. Theo lý thuyết thì ngay cả khi thanh niên không có sức lực, anh ta cũng không thể không thoát khỏi lòng bàn tay của một người phụ nữ.

Nhưng theo quan điểm của Đường Tống, người thanh niên này không chỉ đau đớn.

Ngoài ra, ai đang giữ hắn lại.

Cô bước qua đó, nhìn người phụ nữ đeo kính râm đã biến mất nửa tháng, nói: "Sao cô lại ở đây? Cô bắt anh ta làm gì? Vừa rồi tôi vô tình đυ.ng phải người ta."

Khóe miệng xinh xắn của An Nhã nhếch lên, nói: "Cô đυ.ng phải anh ta hay anh ta đυ.ng phải cô?"

Đường Tống phản ứng ngay lập tức, vội vàng sờ túi, mở ra xem thử. Đứng tại chỗ không khỏi cười lạnh, người thanh niên có đôi mắt trong veo trước mặt quả thực có thể gọi là kẻ trộm. Tiền lẻ trong túi, điện thoại di động và ví trong túi đều không còn nữa.

Đường Tống nhíu mày, một thanh niên trai tráng như thế sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng khi nhìn về phía đối phương, đôi mắt kiên định và trong veo đó lại khiến Đường Tống lập tức liên tưởng tới hình ảnh Mục Tiểu Trạch có một lần truy đuổi tiểu đồng bọn bị thương ở sân bay, đều mạnh mẽ như vậy. Vừa nhìn, vừa nghĩ, khiến Đường Tống cảm thấy hơi thương hại.

"Nếu đồ vật này nọ có thể tìm được, thôi bỏ qua đi." Giọng điệu Đường Tống hơi lạnh lùng.

Nhìn thấy suy nghĩ của Đường Tống, An Nhã tất nhiên cũng hiểu được. Nếu không phải những thứ đó làm tâm trí xao đọng, sẽ không bị người ta lợi dụng. Cô buông tay nhẹ nói: "Đồ vật để lại cho tôi, người thì có thể đi. Nếu giở trò, tôi sẽ cho anh đến nơi mà anh sợ nhất."

"Đưa thì đưa." Anh ta không phục lấy điện thoại và ví tiền của Đường Tống ra, lại nói: "Cũng không phải chưa từng ăn quýt, ăn nhiều bổ nước." Nói xong đem đồ vật trả lại cho Đường Tống.

Đường Tống sửng sốt, không ngờ còn là kẻ tái phạm!

"Cho anh đi ăn quýt, anh cũng sẽ tiết kiệm được tiền cơm vài ngày. Đưa anh đi thiên thai, hóng gió thì sao?" An Nhã nở nụ cười xinh đẹp, nói.

Nghe vậy, người thanh niên kia lập tức dịu đi một chút, lùi lại hai bước, nhướng mày nói: "Tôi đã trả đồ rồi, các người còn muốn thế nào?"

Đường Tống hiểu ra, hóa ra gã sợ độ cao. Nhưng khi nhìn thấy gã ăn mặc quần áo xộc xệch, nhét tiền lẻ vào tay gã, thấy vẻ mặt gã mờ mịt, hòa nhã nói: "Về sau đừng làm việc này nữa,hãy tìm một công việc thích hợp và sống tốt, nơi này nhiều người nhìn thấy anh như vậy, không thể đảm bảo sẽ có người tới gây rắc rối cho anh, đi nhanh đi."

Thanh niên cầm tiền trong tay, chớp đôi mắt to trong veo nhìn người phụ nữ trông như thiên sứ tỷ tỷ: "Vốn dĩ tôi rất khó hối cải, nhưng nếu tỷ tỷ xinh đẹp đã nói như vậy, tôi sẽ tính đến chuyện chuyển đổi nghề nghiệp." Nói xong cầm tiền trong tay, xoay người nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Đường Tống bất đắc dĩ lắc đầu, thật không tin lời gã nói. Nhưng cô rất tò mò về người ở bên cạnh mình, quay đầu lại nhìn người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng sọc đen, trông thông minh và tinh tế, đeo kính râm, nhưng cô có chút tò mò về chiếc vòng cổ trên người, là một cái bình nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ, miệng chai được bịt bằng nút gỗ, có dây màu đen, rất đẹp.

Tựa như ấn tượng của An Nhã trong lòng Đường Tống, cô ấy là một người rất chú trọng đến hình tượng của mình.

"Sao cô lại ở đây?"

An Nhã không chút để ý nhún vai, nói: "Trải qua đêm thất tịch nha."

"Một mình?"

"Hiện tại gặp cô, sẽ không một mình nữa." An Nhã nói, cặp kính râm mỏng trông rất đẹp, trên môi gợi lên ý cười.

Đường Tống: ". . . . . ."

An Nhã thấy vẻ mặt người phụ nữ này có vẻ không tin, lắc đầu, lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh không xa lạ gì với Đường Tống.

"Đây là bạn của cô, trước đây linh hồn rất yếu, tu dưỡng hơn mười ngày mới có thể giao tiếp với anh ta. Hắn muốn cùng cô xem một bộ phim, tôi tới nơi này cũng chỉ vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của hắn, nhân tiện. . . Trải qua đêm thất tịch."

Nghe vậy Đường Tống sửng sốt, nhìn con hạc giấy trong lọ, khóe miệng mím lại.

Đây là. . . Tiểu Trạch?

"Đi thôi, bộ phim sắp bắt đầu rồi. Với lại dương khí ở đây rất mạnh, không tốt cho hắn." Nói xong An Nhã tự nhiên dắt Đường Tống, đi về phía rạp chiếu phim.

"Cô mua vé rồi?" Đường Tống thấy An Nhã kéo mình về phía cửa soát vé, tò mò hỏi.

"Chú Vương mua cho tôi đấy. Tôi chỉ việc in vé trên máy ở đằng kia, tiết kiệm thời gian và công sức." Nói xong cầm kính 3D mà nhân viên đưa rồi đi vào.

Đường Tống cầm chiếc kính được nhân viên đưa đến, nhìn từ phía sau khiến Đường Tống có chút bối rối, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy.

Vì sự sắp xếp của tổng cục, ngày hôm sau Đường Tống đến bệnh viện gặp Nghiêm Tố, lại biết được Nhạc Văn Dao đã đến đón người đi, không liên lạc được với Nhạc Văn Dao và An Nhã. Nửa tháng này, người phụ nữ trước mắt cô dường như biến mất. Tuy chú Vương từng chuyển lời một lần, hỏi lần nữa, cũng chỉ nhận được đáp án: "Tiểu thư đang có việc bận."

Nếu không phải bởi vì chăm sóc mẹ của Mục Tiểu Trạch, Đường Tống thật sự có chút lo lắng liệu có phải An Nhã lại phát bệnh nữa rồi không.

Vốn định chờ mẹ của Mục Tiểu Trạch xuất viện, ngày mai phải đến Nhã Uyển xem thử, nhưng cô ấy lại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.

Chỉ nhìn thôi cũng làm cho Đường Tống than nhẹ một tiếng.

An Nhã mua bỏng ngô và đồ uống ngồi ở giữa bên trái, nhìn Đường Tống vừa từ toilet trở về, cô ta nhướng mày hỏi: "Cô có biết nữ diễn viên của bộ phim này là ai không?"

Đường Tống chỉ lo suy nghĩ đây là phim Mục Tiểu Trạch muốn xem, lại không để ý diễn viên là ai.

"Ai?"

"La Tư Nhan." An Nhã nói xong nhét vào miệng một cái bỏng.

Đường Tống: ". . ."

Bốn phía bỗng nhiên lâm vào u tối, bộ phim đã bắt đầu. . . . .