Chương 6

Học viện Thánh Bùi Nhân, đây là một nơi vô cùng rộng lớn, khang trang với từng dãy nhà hiện đại, lối vào trường rộng, sạch đẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây xanh. Cao cấp, xa hoa, lại quý tộc tới cực điểm. Một đám đông lớn tụ lại trước bảng tin được dán thông báo về điểm thi, vô số lời bán tán to nhỏ vang lên không ngừng. Có người sẽ vì điểm cao hơn mong đợi mà vui sướиɠ tới hò hét, nhảy cẫng lên, có người vì điểm không như mong đợi mà bật khóc tại chỗ. Nói chung là hỗn loạn.

“Tịch Nhan lại xếp hạng hai sao?” Triêu Nhan đặt tay lên vai cô nhẹ hỏi.

“Ừm, hehe. Chúc mừng Triêu Nhan nha, lại thủ khoa rồi.”

“Không công bằng chút nào đâu, Tịch Nhan. Áp lực của người mạnh mệt mỏi quá.” Trong đám hỗn loạn, Triêu Nhan không một tiếng động gục đầu vào vài cô, mà Tịch Nhan cũng không nói gì, xòe tay ra lẩm bẩm.

“Bởi vì là chị em, nên chúng ta mới cần sự phân biệt. Triêu Nhan yên tĩnh tách biệt, mọi thứ đều xuất sắc, sẽ là người dám nghĩ dám làm. Tịch Nhan dễ thương lanh lợi khiến mọi người yêu thích và tuyệt đối sẽ không nói lời tổn thương người khác. Có đúng không?!”

“Rất lợi hại nha, Nam Cung Tịch Nhan.” Triêu Nhan vỗ vỗ tay vuốt lông mèo sau đó bởi vì tiếng hét chói tai mà đứng dậy. Chúng tôi giống nhau nhưng lại hoàn toàn tách biệt, có lẽ dòng máu chảy trong người này chính là thứ duy nhất nối chúng tôi lại với nhau.

Từ đằng xa, một học viên nam bước tới chỗ đám đông, mái tóc đỏ rực mạnh mẽ, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ, làn da trắng mịn không tì vết, thân hình cao ráo, chuẩn như người mẫu, sống mũi cao và thẳng, hoàn mỹ đến độ không thể hoàn mỹ hơn. Dường như bởi thần thái áp đảo người khác của cậu ta khiến cho các học viên tự động tách ra làm hai, tránh đường cho cậu ta. Mỗi một nụ cười và ánh nhìn ấm áp lướt qua, đám nữ sinh liền reo hò điên cuồng, giống một buổi giao lưu thần tượng cực lớn.

“Khục…” Tịch Nhan đưa tay bụp miệng, kí ức phủ bụi mang mùi vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng hiện về. Cơ thể rách nát của một búp bê vải vị tàn phá, chân trần chảy ra máu tươi cùng cơn đau chẳng dễ chịu miếng nào âm ỉ quay trở lại. Suýt chút nữa cô đã đánh mất lý trí, biến thành một con thú hoang lao lên cắn đứt cổ đối phương, chìm trong bữa tiệc máu thịt điên loạn. Việc gặp Dĩ Tái giống như việc cơ thể cô bây giờ đang sảy ra phản ứng phản vệ đối với vắc xin tiêm vào vậy. Tịch Nhan biết bản thân bây giờ rất không bình thường, cũng biết bản thân không thể trở thành người bình thường, vậy nên cô ở trong đám người, trở thành con người, âm thầm giống họ. “Chắc bản thân bây giờ vỡ nát mất tiêu rồi?!”

“Tịch Nhan, em làm sao vậy?” Triêu Nhan phát hiện bất thương, vội vàng dò hỏi.

“Em khó chịu. Em về kí túc xá đây.”

Nói xong, cô liền rời đi giống như trốn chạy. Một mũi an thần âm thầm được tiêm vào mạch máu. Cô, cần Nam Cung Triêu Nhan.

Một lúc sau, ở phòng thay đồ nữ

Tịch Nhan mở ngăn tủ đồ cá nhân của mình lấy đồ, bên trong tủ đồ bỗng xuất hiện một đóa hồng xanh nằm ngay ngắn trên tập sách vở, nhìn thấy nó Tịch Nhan chẳng còn chút cảm xúc tốt đẹp nào.

“Phiền phức.”

Đêm nay, hình ảnh Triêu Nhan nghiêng người, mái tóc tung bay trong gió cùng những đường kiếm dứt khoát lúc này trông thật đẹp trở thành lưu ảnh trong kí ức sau này. Cô vung kiếm lên, chém liên tục vào đàn dơi những nhát kiếm dứt khoát, từng con một bị những đường kiếm của cô chém qua mà rơi xuống đất chết không chừa một con.

Trên mặt đất đầy xác dơi chết la liệt....

Đứa nhỏ mạnh mẽ, xinh đẹp cầm kiếm rạch ngang trời thành một vệt sáng bạc ngầu hơn bất cứ ai, cô gái nhỏ là độc nhất vô nhị, bất cứ nhãn mác gì của thế tục đều không thể che đậy đi sự độc nhất vô nhị ấy. Mái tóc đen chìm vào màn đêm chỉ còn đôi mắt là như trăng sáng.

Xinh đẹp ghê!

Cuối cùng trận chiến cũng kết thúc, Y Thâm như trút đi được một phần gánh nặng, cậu thở phào nhẹ nhõm. Y Thâm là một anh lớn tận chức, y vô cùng dịu dàng hỏi thăm xem mọi người có làm sao không, và Khải Sắt Lâm thì nghuýt ngắn nghuýt dài.

“Triêu Nhan!”

Bất ngờ Y Thâm gọi tên Triêu Nhan khiến cô hơi giật mình, Triêu Nhan quay người lại với cậu ta thay cho lời đáp.

“Có chuyện này tôi muốn hỏi cậu. Chiều mai đến tổng bộ gặp tôi đi!”

“Ừm...”

Triêu Nhan nhanh chóng đáp lại, cô quan sát Y Thâm, trong đầu có chút thắc mắc.

Chiều hôm sau..

Trong căn phòng sang trọng, xung quanh phòng bày những chậu cây xanh, giữa phòng đặt một bộ bàn ghế với những đường nét được chạm khắc rất tinh xảo. Trong căn phòng có hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau, đó là Triêu Nhan và Y Thâm. Y Thâm nhàn nhã nâng tách trà, ánh mắt sắc bén quan sát Triêu Nhan, một lúc sau cậu ta mới lên tiếng:

“Triêu Nhan, hôm qua Tịch Nhan ở bên cạnh tôi không tiện nói. Thực ra tôi luôn có một nghi vấn, tại sao cậu và Tịch Nhan đều có cùng một loại gen, đều bị tiêm Mê Nguyệt Dẫn, nhưng mà....thực lực của hai người khác biệt rất lớn. Thường nói Mê Nguyệt Dẫn sẽ làm cho người ta có năng lực chiến đấu phi thường, tại sao ở Tịch Nhan lại không phát huy được?”

Triêu Nhan ngay lập tức phản bác:

“Em ấy mới không có yếu đuối. Em ấy rõ ràng…n…nỗ lực!

Y Thâm thở dài, y nói: “Triêu Nhan, nỗ lực chưa chắc sẽ thành công. Tôi biết khi nói về em gái, cậu sẽ thiên về tình cảm hơn, nhưng mà cậu phải hiểu là nếu không đủ khả năng, Tịch Nhan sẽ bị đảo thải.”

“Tịch Nhan cũng rất cố gắng rồi, có lẽ... thời điểm vẫn chưa đến...”

Sượng sạo.

“Đây lẽ ra là công hội muốn tôi đưa cho cậu và Tịch Nhan nhưng xem ra chỉ có thể đưa cho một mình cậu...”

Triêu Nhan hơi bất ngờ, cô cầm chiếc hộp lên, chăm chú quan sát, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“ Cấm Vực Chi Thi. Giữ nó cho tốt, đợi đến lúc Mê Nguyệt Dẫn trong cơ thể cậu nở hoa, nhiệm vụ của cậu là dùng nó mở ra cấm vực của huyết tộc.” Nói rồi, Y Thâm nhìn Triêu Nhan, chỉ thấy cô vẫn im lặng, nhíu mày quan sát kĩ hai chiếc hộp.

“Đợi đến lúc chín muồi, cậu sẽ hiểu thôi.”

Không thấy Triêu Nhan hỏi gì nữa, Y Thâm dời tầm mắt nhìn ra xa xăm, vẻ mặt phức tạp. Triêu Nhan thấy vậy bèn đứng dậy rời đi. Phía sau lưng, Y Thâm âm trầm nhìn theo bóng lưng chạy vội vã, gọi cho ai đó.

“Nè, nếu có một người nói cậu là thứ yếu đuối, vô dụng, thì ?...”

“Bố mày là người mạnh nhất nhé. Y Thâm, sảy ra chuyện gì sao ?”

“Không. ”

Nói dối tệ thật đấy, Nam Cung Triêu Nhan. Phải trả lời một cách dứt khoát cơ.

Nam Cung Triêu Nhan trở lại khí túc xá thì phát hiện không biết Tịch Nhan đã ở đây từ bao giờ, cô gái nhỏ vung vẩy đôi chân đưa tay mỉm cười.

“Say hi!”

Triêu Nhan đưa tay búng vào trán, nói: “Hi cái gì mà hi. Làm sao lại vào đây.”

“Tò mò á, em không biết Y Thâm sẽ nói với chị cái gì cho nên mới vào đây đợi, bởi vì Triêu Nhan tuyệt đối sẽ không tình nguyện nói cho em đâu.”

“Mặt dày ghê.”

“Sống mới tốt được. Rồi, nói cho em đi.” Tịch Nhan chìa tay ra.

Triêu Nhan chịu thua rồi, thế là cô cầm Cấm Vực Chi Thi trên tay đưa cho Tịch Nhan. “Này, thỏa mãn chưa?!”

“Cái gì thế?”

“Cấm Vực Chi Thi đấy. Đợi đến lúc Mê Nguyệt Dẫn trong cơ thể chúng ta nở hoa, nhiệm vụ của chúng ta sẽ là dùng nó mở ra cấm vực của huyết tộc.”

Mắt Tịch Nhan sáng như sao, đưa tay định lấy, Triêu Nhan ngay lập tức chộp lại, thu đi. “Không có phần của em đâu.”

“Cho em đi, cho em đi mà. Nha ~” Bởi vì cô không biết vào kiếp trước, Nam Cung Triêu Nhan có được thứ này kiểu gì, và cô cũng không hề biết hiện vật nó thế nào, cô chỉ mới thấy qua miêu tả trong chương trình của thợ săn và ảnh mà thứ chết tiệt kia đưa khi gã muốn tìm thôi cho nên mọi thứ đều lạ lẫm. Cái lúc cô hùng hồn nói với bố, đó chỉ là dúng khí của kẻ yếu hèn thôi. Một người tài cao học rộng như bố chắc sẽ làm được thôi. Nhưng bố cần hiện vật, nên nó mới là vấn đề.

“Từ chối!” Triêu Nhan ngay lập tức đem đồ cất đi, còn móc mỉa một câu, “Bởi vì ai đó không chịu thể hiện, cho nên người ta mới tưởng nó thật sự yếu đuối thế là không muốn đưa thứ đồ quan trọng cho nó giữ đó.”

Tịch Nhan ngả người ra sau, lẩm bẩm. “Phiền quá đi!”

“Tịch Nhan này…”

“Hửm?!”

“Trong bất cứ hoàn cảnh nào, trong bất kì điều kiện nào, bất cứ cái gì cản trở một lần, chỉ một lần duy nhất, vượt qua tất thảy đức tin em bảo vệ bấy lâu, nghe theo lời chị, làm theo lời chị. Có được hay không?!”

“Kể cả nó có liên quan đến tính mạng và tự tôn hay bí mật sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu thế thì phải có phần thưởng.” Tịch Nhan nghiêm túc ngồi dậy, nhìn thẳng vào Triêu Nhan nói. “Trao đổi tương đương.”

“Cấm Vực Chi Thi nhé?”

“Em tự có được.”

“Quà của chị?”

“Ai biết lúc đó chị có cho được không?”

Triêu Nhan ngẩn người, suy nghĩ về một vấn đề nào đó trong tích tắc. Sau đó cô hạ giọng nhẹ xuống, dịu dàng: “Chị không có gì cho em cả, nhưng nếu em làm theo lời chị, chị nhất định vẫn luôn cần đến em. Nhất định sẽ không ghét em nữa.”

Lời nó của Triêu Nhan đưa bản thân trở về kí ức trở về rất lâu trước đó, vào cái lúc mà định mệnh cho chúng tôi đổi chỗ cho nhau, sau khi thực hiện trót lọt phi vụ đầu tiên, tôi có nói rằng, “Triêu Nhan, nếu vậy… đừng ghé em nữa nhé!"

Khi đó, chị ấy nói một cách không chắc chắn "… Lúc này thì là vậy. "

Và bây giờ, chị ấy đưa cho tôi một lời khẳng định.

“Em, đã chờ rất là lâu!”

Từ rất lâu trước đây, sự thương mến của Triêu Nhan dành cho em gái là tình yêu không điều kiện của một người chị,và Nguyệt Kiến, Tịch Nhan là trân bảo quý giá của cô ấy. Trước kia, đứa nhỏ đối với Tịch Nhan là như vậy. Nhưng nếu đối với cái người biết được tất cả bí mật bản thân chỉ muốn cật lực che dấu, sống chết mang theo thì sao ? Đứa nhỏ không biết nữa. Nhưng nó hiểu, so với việc ngây thơ mở lòng và trao đổi tất cả, nó sẽ phải liều mạng để che dấu bản chất của bản thân hơn, và cái người tự tiện bóc tách bí mật sẽ bị ghét, hoặc không thoải mái khi đối diện. Luôn có một cái gì đó ngăn cách tình cảm của bọn họ một cách vô tình. Bây giờ đây, đứa nhỏ đã đủ lớn thành một người tột đẹp, cô có thể đối diện được với hậu quả của lời nói khi đưa cho Tịch Nhan một lời khẳng định chắc nịch, một bản cam kết rằng, em sẽ không bị bỏ rơi.

Hạnh phúc quá đi,

Hạnh phúc muốn chết đi được luôn ấy !

“Được.”