Trang viên Malfoy luôn yên tĩnh, lạnh lẽo.
Gia tộc Malfoy đã quen với lối cư xử lạnh lùng, trong trang viên quanh năm luôn im lặng, ngay cả gia tinh khi làm việc cũng phải bước nhẹ nhàng không dám gây ồn ào, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Từ nhỏ Draco đã lớn lên ở đây anh đã quen với trang viên yên tĩnh cũng không bao giờ sợ lạnh.
Cơ thể anh cũng vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần phóng thích ra một ít pheromone, hơi thở lạnh lẽo sẽ bao phủ toàn thân anh, Alpha hoặc Omega bình thường rất ít khi dám đến gần. Nhưng dù vậy, vẫn có không ít Omega muốn đến gần anh, dù sao anh cũng là thiếu gia của gia tộc Malfoy. Chỉ là anh luôn xa cách cũng không muốn bị pheromone điều khiển. Cho dù gặp phải một Omega rất xứng đôi, anh cũng lập tức tránh xa, rất ít khi tiếp cận đối phương dù cách một nửa bước.
Harry...thực sự là bất ngờ đối với anh.
Draco tỉnh lại trước khi Harry tỉnh dậy. Lúc đầu anh cảm thấy rất sợ vì suýt chút nữa đã đánh dấu Harry nhưng sau đó anh lại bắt đầu hối hận vì vẫn không đánh dấu hoàn toàn.
Không Alpha nào có thể cưỡng lại ham muốn được đánh dấu, Draco thậm chí không thể nhớ lại mình đã làm điều đó như thế nào. Thứ duy nhất trước mặt anh chỉ có ngọn lửa đỏ rực, mọi dây thần kinh đều bị du͙© vọиɠ kìm giữ.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt Harry sau khi tỉnh lại, Draco lập tức lấy lại bình tĩnh. Khi Harry ở trong kỳ phân hóa không phải là dáng vẻ vốn có của cậu, Draco biết rất rõ điều đó, lẽ ra anh phải biết rất rõ điều đó. Anh và Harry đã lớn lên cùng nhau, khoảng thời gian trong trang viên yên tĩnh, chỉ có cậu nhóc Harry mới dám nghịch ngợm, ồn ào, mang theo cậu nhóc Draco khi còn nhỏ dạo chơi quanh sân sau. Harry rất nghe lời anh, nhưng chắc chắn không phải là một cậu bé ngoan, càng không phải là một Omega mềm yếu.
Draco ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, trong màn đêm giơ tay mình lên. Anh nhớ mùi ánh lửa đỏ đến phát điên, nhưng anh không biết đó là người mình đang khao khát hay chỉ là một chút pheromone. Anh bị ám ảnh bởi cách Harry ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay anh, nhưng trong thâm tâm anh biết nếu là chính bản thân Harry thì cậu sẽ không có đủ kiên nhẫn bất động nép mình trong vòng tay anh đâu.
Tiếng gõ cửa đột ngột làm gián đoạn suy nghĩ miên man của Draco. Anh nhanh chóng quay lại, thấy Narcissa đang chậm rãi mở cửa bước vào.
"Rồng nhỏ."
Draco ngay lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, đứng dậy, để mẹ ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ.
Narcissa ngước lên quan sát Draco, con trai bà đã trở nên im lặng và xa cách kể từ khi lớn lên, đó vẫn là thói quen của nhà Malfoy, Narcissa không thể phàn nàn. Nhiều năm qua, dường như chỉ khi Harry lớn gan dám đùa giỡn, trang viên Malfoy rộng lớn mới có chút tiếng động.
"Con ăn tối chưa?" Narcissa khoanh tay trước mặt, muốn chạm vào đầu con trai nhưng lại không dám.
"Dạ rồi, họ đã dọn bát đĩa đi." Draco ngồi xuống cạnh bà cúi đầu, trả lời.
"Con......" Narcissa cân nhắc nói: "Nếu con nói là vì độ xứng đôi cao khiến con mất kiểm soát, vậy còn đề nghị của cha con không phải..."
"Tất nhiên là không thể." Draco đột nhiên ngẩng đầu lên, "Mẹ coi con là gì? Một con vật à?"
"Con không được nói vậy." Narcissa cau mày, "Nếu là một Omega bất kỳ nào khác, bọn ta sẽ không bao giờ quan tâm đến, nhưng người đó không thể nào là Harry. Hiện tại mấy người ngoài kia đang cười nhạo gia đình chúng ta, mọi người đang chờ đợi một màn kịch hay....thôi quên đi. Nhìn đi bọn ta đã làm mọi thứ con yêu cầu để đưa Harry rời đi, vì sao chuyện này thì không?"
Draco, vẫn còn trẻ, không thể kiểm soát được biểu cảm nhất thời trên khuôn mặt mình. Anh lộ ra chút vẻ giễu cợt, "Hai người luôn muốn đuổi Harry đi, đây không phải là điều hai người muốn sao?"
Draco dừng lại, vẫn không nhịn được, "Cho dù lúc đó em ấy chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi."
Narcissa sững người, bà luôn thân thiết với Draco hơn Lucius một chút. Narcissa biết con trai bà nói sự thật.
"Con...con muốn chống đối lại cha con sao..." Bà lo lắng hỏi.
Sau khi Draco theo Lucius trở lại trang viên, Draco đã nhiều lần thề là vì anh vô tình vấp gặp Harry đang trong kỳ động dục nên mọi chuyện mới thành ra như vậy, thậm chí còn đi xa đến mức phải thú nhận sự thật với Lucius là độ xứng đôi của anh và Harry rất cao.
Dưới sự kiên trì của Draco, Lucius mới bằng lòng buông tha cho Harry. Suy cho cùng, một khi gặp phải một Omega xứng đôi đang trong kỳ phát tình, sẽ có rất ít Alpha có thể trốn thoát. Nếu không, với tính khí bênh vực người nhà của nhà Malfoy, không đời nào Lucius lại để Harry đi dễ dàng như vậy khi chuyện như thế này xảy ra.
Nhưng Narcissa hiểu rất rõ con trai mình đủ để biết mọi chuyện không đơn giản như những gì Draco nói.
"Con không có." Draco cụp mắt xuống, ngắt lời Narcissa, "Con chỉ không muốn ích kỷ thôi."
Narcissa lại sững người, nhất thời không biết phải nói gì.
"Ta......" Im lặng một lúc bà mới mở lời, "Nghĩ kỹ đi, ta sẽ đi nói chuyện với cha con, mà con cũng không thể như vậy mãi được, bị cha tịch thu đũa phép và bị nhốt trong phòng. Hơn nữa nếu để lâu, ông ấy sẽ một lần nữa nghi ngờ con và Harry..."
Draco nhẹ nhàng ngước lên, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, "Con và ông ấy không còn quan hệ gì nữa...nhưng về vấn đề đó, con sẽ không nhượng bộ."
Narcissa vừa nói hết câu, bà cũng không ở lại lâu, chúc con trai ngủ ngon trước khi rời đi. Phòng ngủ của Draco lại bị khóa, anh quay lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tiếp tục suy nghĩ miên man.
Tự hỏi liệu mọi thứ có diễn ra tốt đẹp sau khi Harry tốt nghiệp không? Draco chắc chắn Harry sẽ được nhận vào Bộ Pháp thuật, nhưng rồi tự hỏi liệu Harry có phải chịu đau khổ trong trại huấn luyện không? Harry vừa mới kết thúc kỳ phân hóa khi bọn họ bị tách ra, không biết cơ thể cậu đã hồi phục hay chưa?
Draco chỉ vội nhìn Harry sau bài N.E.W.T. cuối cùng, thậm chí anh còn chưa nhìn kỹ cậu. Nhưng anh không cần nhìn rõ chỉ cần cảm nhận mùi hương cũng biết rõ Harry đang ở gần. Draco không dám ở lâu, anh sợ nếu đứng đó thêm một lúc nữa, anh sẽ bị pheromone của Harry từ phía xa lan đến hấp dẫn.
Pheromone, lại là pheromone. Tất cả Alpha và Omega trên thế giới này đều không thể thoát khỏi nó, mặc dù có những người cố gắng chống lại nó nhưng cái kết luôn tràn ngập bi kịch.
Draco tự hỏi liệu mình có bị Harry thu hút nếu không có pheromone không?
Cũng giống như trước khi Harry phân hóa, Draco tin hồi đó anh chỉ đơn giản coi Harry như một đứa em trai, nếu Harry không phân hóa thành Omega, có lẽ mối quan hệ của họ vẫn như cũ.
Đây có phải là tình yêu không?
Bản thân Draco cũng không có câu trả lời.
Ngay khi anh đang thất thần, tiếng gõ cửa lại vang lên bên tai Draco. Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về phía cửa nhưng không có động tĩnh gì. Draco lắng nghe vài giây trước khi nhận ra âm thanh đó phát ra từ ngoài cửa sổ.
Anh đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ mở ra, ánh trăng trắng lấp lánh của đêm khuya tràn vào, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cái đầu, thiếu niên tóc đen cười rạng rỡ vui vẻ.
"Anh ơi! Em sắp trở thành Auror!"
Đó rõ ràng là một cảnh tượng có phần đáng sợ, nhưng Draco ngay lập tức cảm động. Anh vội vàng lùi lại để cho Harry vào. Harry bay vào phòng, cởi bỏ chiếc áo choàng tàng hình trước khi để lộ bản thân cùng cây Firebolt.
"Anh ơi! Anh sao rồi? Em không thể tin được lỗ hổng mật lệnh của trang viên vẫn chưa được sửa, em cởi chổi này để lẻn vào!"
Harry lao tới chỗ Draco, quan sát anh từ đầu đến chân. Draco vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, phải mất nửa ngày anh mới tỉnh táo trở lại. Anh vội vàng đóng cửa sổ lại, bảo Harry niệm bùa im lặng vào phòng.
"Ờ được rồi." Harry ngoan ngoãn rút đũa phép ra. Cậu vẫn còn quá hào hứng khi chiến dịch bí mật lẻn vào thành công nên cũng không nhận thấy có điều gì không ổn với Draco.
Sau khi niệm xong thần chú, hai chàng trai mới bình tĩnh lại, Harry ngước lên nhìn Draco, ánh mắt lóe lên, đứng yên vài giây, cậu bất ngờ nhảy vào vòng tay của Draco.
Draco ôm lấy chàng trai tóc đen trong vòng tay mùi củi lửa mà anh đã nhớ nhung rất lâu ập tới như vũ bão, cuối cùng hơi ấm cũng hòa vào không khí lạnh lẽo. Draco ôm chặt Harry, tham lam hít hơi nóng từ gáy cậu. Anh gần như chìm đắm vào mùi hương tuyệt vời, cảm thấy mình có thể từ bỏ mọi thứ trên đời. Nhưng Harry đột nhiên thoát ra khỏi vòng ôm của anh, năng nổ nhiệt huyết nhìn Draco.
"Em đã được nhận vào Bộ Pháp thuật và sẽ đến trại huấn luyện Auror vào tuần tới!"
Draco lập tức tỉnh lại, vội vàng mỉm cười nhìn Harry hạnh phúc và nói, "Anh biết em sẽ được nhận."
"Tất nhiên rồi, điểm N.E.W.T của em tốt như vậy sao họ lại dám không nhận chứ?" Harry tự mãn nói đùa: "Nhờ có thầy dạy kèm môn Độc dược cho em nếu không em đã không đạt được điểm cao như vậy."
Cậu lấy tờ thông báo của Bộ Pháp thuật ra khỏi túi, vui vẻ giơ nó lên trước mắt Draco, "Em muốn báo cho anh một tin vui."
Draco nhận lấy thông báo, cẩn thận đọc nó. Anh xoa đầu Harry, gấp lá thư lại để cậu cất đi.
Harry cẩn thận cất tờ thông báo đi, nhìn Draco lần nữa, "Anh khỏe không, anh trai, Lucius có làm khó anh không?"
Draco lắc đầu, xoa tóc Harry lần nữa, ngón tay anh trượt xuống tuyến sau gáy Harry, Draco ấn nhẹ vào chúng rồi anh lại giật tay ra.
"Ông ấy chỉ không để tôi rời khỏi trang viên, không có gì khác, đừng lo lắng, ông ấy sẽ không làm gì anh đâu."
Harry biết rất rõ Lucius yêu quý Draco đến mức nào. Cậu không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi đột nhiên nhớ ra điều gì khác: "Họ gửi tất cả đồ đạc của em tới..."
"Anh biết." Draco bỏ tay xuống, chỉ nhìn Harry, "Em luyện tập tốt rồi họ sẽ không thèm can thiệp vào cuộc sống của em nữa."
"Còn anh thì sao..." Harry không nhịn được hỏi suy nghĩ thực sự trong đầu mình, "Còn chúng ta thì sao..."
Draco vẫn im lặng, Harry im lặng một lúc rồi đột nhiên nói, "Sao anh không đi cùng em." Cậu lập tức lôi áo choàng tàng hình ra, "Firebolt đủ chỗ cho hai người ngồi, chúng ta cùng nhau rời đi..."
"Anh không thể đi." Draco nắm tay cậu, "Nếu hôm nay anh rời đi, ngày mai em sẽ bị đuổi khỏi Bộ Pháp thuật và không bao giờ được nhận trở lại."
"Vậy...em sẽ không làm Thần sáng nữa." Harry rêи ɾỉ, "Em có tiền có nhà, sinh hoạt không có vấn đề gì. Em có thể đi tìm việc khác, em không tin Lucius có thể nhúng tay vào mọi ngành nghề......"
"Đừng ngốc thế." Draco nói, "Trở thành Auror là ước mơ của em, em không thể nói không được."
"Nhưng anh..." Harry cúi đầu, cậu rõ ràng có tương lai tươi sáng phía trước, nhưng hiện tại cậu lại không vui chút nào, cậu luôn cảm thấy mọi con đường trước mắt đều bị chặn lại, "Anh không muốn đi cùng em à?"
Draco không nói gì, việc anh bị mắc kẹt ở đây chứng tỏ anh không có khả năng phản kháng. Dù anh có thể từ bỏ mọi thứ, ra đi nhưng điều duy nhất anh không thể hy sinh chính là Harry. Chỉ cần anh không thể ngăn Lucius can thiệp vào cuộc sống của Harry thì anh chẳng thể làm gì được.
"Harry, giấc mơ của em quan trọng hơn anh." Draco nói, "Còn anh..."
"Em biết." Harry ngắt lời, cậu không ngẩng đầu lên, giọng càng ngày càng buồn tẻ, "Gia tộc Malfoy cũng quan trọng hơn em."
"Ý của anh không phải như vậy..."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Draco đột nhiên thay đổi. Cảm xúc của Harry đang trở nên kích động, pheromone Omega vô tình lan ra ngoài. Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, Draco lập tức lùi lại, lượng pheromone Omega cao có thể dễ dàng khiến anh bị động dục, nếu không tránh đi, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.
Harry ngẩng đầu lên, nhìn thấy hành động của Draco, cậu lập tức hiểu ý của anh.
Pheromone, lại là pheromone. Harry cố gắng kìm nén pheromone của mình, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả. Alpha có thể kiểm soát lượng pheromone họ phóng ra trong những trường hợp bình thường, nhưng Omega thì không. Cậu giống như một con thuyền phẳng lặng giữa đại dương, trôi theo sóng, không thể lựa chọn giữa việc chết đuối hay bơi vào bờ.
Nếu cậu không trở thành Omega, nếu độ xứng đôi giữa cậu và Draco không cao, thì những chuyện này sẽ không xảy ra. Cậu và Draco sẽ từ anh em nuôi thân thiết dần dần trở nên xa cách mà có lẽ cũng sẽ không gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp, chứ đừng nói đến việc vướng vào nhau. Giữa cậu và Draco không có tình yêu hay tình cảm, tất cả chỉ là bản năng không thể kiểm soát và sự thôi thúc không thể kiểm soát.
Tất cả là do pheromone chết tiệt này.
Harry lùi lại ba bước, đứng cạnh cửa sổ, tránh xa Draco. Cậu biết Draco đang quan tâm cậu, nhưng lúc này cậu lại ghét sự quan tâm này. Đó là sự quan tâm của một người anh trai dành cho em trai mình, sự quan tâm không chút ích kỷ, không hề có chút ham muốn nào. Du͙© vọиɠ chăm sóc. Đó là vô số những cuộc gặp gỡ bí mật trên tháp Thiên văn, những cuộc giằng co lén lút mỗi khi cậu đi ngang qua.
Cậu không thể thấy được ánh sáng mà Malfoy cũng không có ý định để cậu nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
"Em đã rời khỏi nhà Malfoy." Harry triệu hồi Firebolt trên sàn, "Anh không còn là anh trai em nữa, không cần suy nghĩ cho em như vậy, bó tay."
Cậu chống một tay nhảy lên bậu cửa sổ.
"Từ giờ trở đi tránh xa em ra khi nhìn thấy em, để tránh bị ảnh hưởng bởi em."
Harry nhảy lên Firebolt rồi nhanh chóng rời đi, Draco đứng chết trân tại chỗ một lúc trước khi chạy đến cửa sổ, nhưng anh đã mất dấu Harry từ lâu. Ngay trước khi kịp nhìn lại, Draco đột ngột quay lại nhìn cửa phòng ngủ. Anh ngay lập tức đóng cửa sổ, giải phóng pheromone để tẩy rửa phòng ngủ của mình, che đi tất cả mùi mà Harry để lại.
Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ của anh bị đẩy ra.
Lucius đứng ở ngưỡng cửa nghi ngờ nhìn căn phòng.
"Vừa rồi trên không trung trong trang viên có động tĩnh, bọn họ đang lục soát trang viên." Ông nói với Draco, "Con có thấy ai khả nghi không?"
"KHÔNG." Draco đút một tay vào túi, "Con không thấy gì cả."
"Vậy con đứng ở cửa sổ làm gì... " Lucius giơ tay che mũi, "Phóng thích pheromone chi?"
"Con chỉ chơi đùa với pheromone của mình sau khi giữ chúng trong người quá lâu." Draco ngả người ra sau, dựa vào bậu cửa sổ nhếch khóe miệng, "Dù sao cha cũng đã nhốt con hơn một tháng."
Lucius mím môi, nhìn chằm chằm vào anh mà không nói gì.
Hai cha con đứng giằng co một lúc cho đến khi một gia tinh xuất hiện để báo cáo lại với ông Lucius mới dời mắt đi.
"Ngày mai ta sẽ đến gặp con."
"Con đồng ý."
Draco ngắt lời, Lucius giật mình, nhìn chằm chằm vào anh nửa giây trước khi nói, "Gặp ta ở phòng làm việc vào ngày mai."
Ông quay người rời đi, cửa phòng ngủ cũng không khóa lại nữa.
Mãi cho đến khi không thể nghe thấy bất kỳ chuyển động nào bên ngoài, Draco mới thả lỏng. Anh thu pheromone của mình lại quay nhìn ra màn đêm đen xa xăm. Draco rút bàn tay đã nhét trong túi ra, đặt nó dưới mũi để nâng niu chút pheromone cuối cùng của Harry trên đầu ngón tay.
Vẫn là ngọn lửa nóng bỏng khiến anh phát điên.
#đãbeta.