Chương 12

Harry vẫn còn đang ngơ ngác bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Hermione và Ron lập tức đến đón cậu. Lúc đến gần Harry, Hermione đã ngửi thấy mùi pheromone Alpha trên người cậu.

Hermione ngạc nhiên dừng lại, vì cô biết chính xác nó có nghĩa là gì. Nhưng Ron lại không biết gì về nó cả, cậu ta đã lao đến chỗ Harry, sau đó ngạc nhiên khi nhận thấy sự thay đổi của Harry.

Không phải Ron nhạy cảm, mà Harry thay đổi quá rõ. So với trước kỳ phân hóa, cơ thể bây giờ của cậu có vẻ mảnh khảnh hơn chút, đường nét gương mặt cũng trở nên mềm mại hơn, nhìn càng trẻ hơn trước đây, càng giống hai ba năm trước. Vốn da Harry đã rất trắng, nay lại càng trắng hơn gần như trong suốt.

(Elisa: Bà tác giả tả gì thấy ghê vậy, tưởng tượng như xác chết á trời.)

Ron lo lắng siết chặt cánh tay Harry, cảm thấy nhẹ nhõm khi vẫn cảm nhận được những cơ bắp còn tồn tại trên cánh tay ban tốt.

"Không sao, không sao, mình vẫn có thể chơi Quidditch được."

Hermione bước tới "hất" tay bạn trai ra: "Cẩn thận! Hành động bây giờ cảu anh sẽ bị là quấy rối đấy, biết không?"

Ron vội vàng rút tay về, nói với Harry: "Xin lỗi."

"Hả? Sao thế?" Harry ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Cậu..." Hermione lo lắng nhìn bạn mình, "Cậu ta có đánh dấu cậu không?"

Ron hít sâu, Hermione kịp thời bịt miệng cậu ta lại trước khi cậu ta có thể hét lên.

"Vào phòng cậu rồi nói!"

Harry nói với hai người bạn thân nhất của mình về sự xuất hiện của Lucius, tất nhiên bao gồm cả việc Draco đã không đánh dấu cậu.

"Mình thấy rất...kỳ lạ." Harry thành thật nói, "Hiện tại nhớ lại sáu tháng qua, mình luôn cảm thấy...mình như một người ngoài cuộc."

Cậu ngồi ở mép giường, cau mày, ký ức trong đầu rất mơ hồ, Harry thậm chí không thể tin được chính mình đã từng gọi một tiếng 'anh trai' rồi chui vào trong vòng tay Draco, sao cậu lại có thể làm mấy việc như vậy?

"Đó đều là triệu chứng của kỳ phân hóa, đừng suy nghĩ nhiều." Hermione ngồi bệt dưới sàn, ngước lên an ủi bạn mình, "Thật tốt khi cậu ta không đánh dấu cậu."

"Tốt sao...?" Harry sửng người, hiên tại đánh dấu vĩnh viện không bị thể thay đổi, nếu Draco đánh dấu cậu, có lẽ sẽ không bị Lucius bắt đi.

"Harry, đánh dấu vĩnh viễn là chuyện cả đời, hiện tại không có bùa chú pháp thuật hay kỹ thuật Muggle nào có thể giải trừ nó, nếu sau khi đánh dấu mà bị cưỡng chế chia lìa, sẽ chỉ khiến đôi bên đều thống khổ, thậm chí có người còn có thể lựa chọn tự sát." Sắc mặt Hermione nghiêm túc, "Cũng may trong kỳ phân hóa thời cậu ta không đánh dấu cậu, ít nhất cậu còn thời gian để hối hận."

Harry trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Mình biết, cậu nói không sai."

Cậu đã chống cự vào phút cuối cùng, điều đó có nghĩa là bản thân cậu không muốn bị đánh dấu.

"Nhưng Draco..." Harry ngước nhìn người bạn thông minh nhất của mình, "Hermione, mình nên làm gì đây?"

Cô gái thông minh hiếm khi được hỏi như vậy, cô do dự hồi lâu, cuối cùng mới thận trọng trả lời: "Có lẽ...có lẽ Malfoy bị bắt đi cũng là chuyện tốt, với mối quan hệ vốn có giữa hai người, cậu ta không nên động vào cậu..."

"Không phải đâu." Harry không nhịn được bênh vực Draco, "Bọn tớ...bọn tớ..."

Cậu nuốt nước miếng, nói thật với hai người bạn thân của mình, "Độ xứng đôi của bọn rất cao, nên mới phát sinh chuyện này, Draco đã cố gắng kiềm chế rất lâu..."

"Cái gì?!" Ron từ dưới sàn nhảy dựng lên, ngay cả một Beta như cậu ta cũng biết độ xứng đôi cao có ý gì, "Các cậu......"

Sắc mặt Hermione càng thêm nghiêm túc, cô xoa xoa trán, trên mặt đầy bất đắc dĩ. Cô đã có một linh cảm khi Harry hỏi cô về độ xứng đôi và bây giờ điều đó chỉ bổ sung thêm cho suy đoán của cô.

"Merlin..." Hermione thở dài, "Mình cũng không biết nên thương hại hay ngưỡng mộ cậu ta..."

Độ xứng đôi cao, mà còn có thể không đánh dấu trong kỳ phát tình, thì sự tự chủ này thật khiến người khác phải khϊếp sợ.

Cô ngẩng đầu nhìn Harry: "Harry, mình hỏi cậu, không có pheromone ảnh hưởng, cậu có thích Malfoy không?"

Harry ngơ ngác nhìn cô: "Mình...mình không biết. Có lẽ mình có thể đoán ra, nhưng bây giờ anh trai mình bị bắt đi, mình..." Cậu cúi đầu, "Mình không biết..."

Hermione cũng đầy lo lắng như cậu.

"Vậy họ định làm gì?" Ron cũng nhìn về phía bạn gái của mình.

"Làm cái gì, là làm cái gì, mình làm sao biết nên làm cái gì?" Nữ Alpha rốt cuộc cũng nổi điên, "Cùng anh trai lăn giường không phải mình!"

Hermione từ dưới đất nhảy dựng lên: "Chăm chỉ học tập, thi tốt đi! Malfoy nói rồi, chừng nào cậu thi xong rồi mới nghĩ đến cái khác!"

Cô tức giận lao ra khỏi phòng, bỏ lại Ron và Harry một mình.

Ron liếc nhìn bạn mình: "Chúng ta nên làm gì đây?"

Harry lắc đầu, "Làm sao mình biết được?"

Ron suy nghĩ hai giây: "Vậy bây giờ cậu muốn làm cái gì?"

"Mình..." Harry ngước lên, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà.

"Mình muốn...chơi Quidditch."

Đã không cưỡi Tia chớp trong nhiều tháng, Harry cuối cùng đã lấy lại được cảm giác cũ. Cậu bay vυ"t lên trời cao, gió lạnh thổi qua mặt, như mang theo hơi thở của tái sinh và tự do. Harry lướt qua sân Quidditch, rồi vòng qua Hồ Đen và đi vòng quanh Lâu đài Hogwarts. Cậu nắm chặt chổi, nghiêng người, nhắm thẳng vào ánh sáng vàng phía xa mà lao thẳng tới. Sau khi xoay 360 độ với tốc độ cao, trái Snitch vàng từ từ rơi vào lòng bàn tay Harry.

"Hoàn hảo!" Ron kích động vỗ tay dưới mặt đất.

Harry quay trở lại mặt đất và nhét trái Snitch vào hộp.

"Cậu cảm thấy thế nào, người anh em?" Ron hỏi.

"Mình sẽ làm tốt bài kiểm tra và trở thành một Auror." Harry quay đầu lại, ánh mắt lộ ra kiên định nhìn bạn thân nhất của mình, "Nếu mục tiêu đơn giản này không đạt được, thì mình không có quyền nghĩ về những thứ khác."

Harry đã tìm đến Hermione, xin lỗi cô và thề sẽ học hành chăm chỉ.

Hermione lúng túng: "Tại sao cậu phải xin lỗi mình?"

"Uh...vì khiến papa thất vọng rồi?" Harry chớp mắt nói đùa.

"Hừ, ai muốn an ủi thứ con trai không biết cố gắng như cậu." Hermione bị cậu chọc cười, "Cậu suy nghĩ rất tốt, chờ cậu trở thành Auror, xem ai còn dám coi thường cậu. Đến lúc đó, cho dù Malfoy không muốn cậu, bên ngoài đám người theo đuổi cậu cũng có thể xếp hàng từ London cho đến tận Paris."

(Elisa: Phổ cập chút thì dài khoảng 344km. Rất là nhiều luôn ấy. Draco sơ suất là mất vợ như chơi.):))

"Hả? Mình không có nghĩ tới vụ này... " Harry còn chưa nói xong, Hermione đã hận không thể rèn sắt thành thép, trừng cậu, Harry vội vàng đổi lời: "Vâng vâng, papa nói đúng."

Harry không sử dụng dược ức chế, không mất nhiều thời gian để toàn bộ Hogwarts biết giới tính mới của cậu. Và chuyện xảy ra trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin đã lan truyền khắp khuôn viên trường, tất cả các Alpha đều rất tò mò về Harry, nhưng họ không dám lại gần cậu.

Sau khi trở thành Omega, Harry bắt đầu trải nghiệm một thế giới khác. Cậu dần dần quen với các loại mùi pheromone, như Hermione nói, có mùi thơm, có loại bình thường, có loại khiến Harry khó chịu đến mức chỉ muốn chạy trốn khi ngửi thấy. Cậu cũng ngửi thấy mùi giấy trên người Hermione, mùi này khiến cậu yên tâm và bình tĩnh hơn.

Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi pheromone nào tốt hơn Draco.

Harry sẽ cảm thấy buồn, nhưng cậu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của bản năng. Cậu liên tục nhắc nhở bản thân tất cả chỉ là vì kỳ phân hóa và sự cám dỗ của pheromone, nhưng...

Cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi pheromone nào tốt hơn Draco.

Tất cả những gì cậu còn lại là chiếc khăn quàng cổ mà Draco đã đưa cho cậu, nhưng thời tiết đang trở nên ấm hơn và chiếc khăn len cashmere* trở nên nóng ngay cả khi nằm trên giường. Huống chi, pheromone Alpha lưu lại bên trên cũng không nhiều lắm, Harry cũng không nỡ lấy ra, mà đem nó bọc thật chặt, giấu ở dưới đáy vali.

*Vải cashmere (vải len cashmere) một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu...

Cho đến N.E.W.T.s, Harry vẫn không được Draco. Dường như Lucius đã đăng ký cho Draco tự học tại nhà, hơn nữa dựa theo mối quan hệ đặc biệt giữa Harry và Draco, các giáo sư trong trường không có tư cách can thiệp, chỉ đành im lặng đồng ý.

Tất cả đồ đạc của Harry trong nhà Malfoy đều được những con cú gửi đến Hogwarts, một số gói hàng khổng lồ tượng trưng cho việc nhà Malfoy hoàn toàn cắt đứt với cậu, không bao giờ có bất cứ quan hệ gì với nữa. Mà cậu cũng rời khỏi ký túc xá của Ron, chuyển đến ký túc xá Omega. Chuyện giữa cậu và Draco rất ồn ào, những người bạn cùng phòng mới đều là Omega nhút nhát và rụt rè, nên không dám nói chuyện với cậu, càng không thể đến gần cậu.

(Elisa: Má tội nghiệp con tui. Hay tui kiếm bộ nào mà Lucius bị ngược tơi tả, edit cho mấy cô đọc hả giân ha.):)

Harry cũng không có ý định để ý đến người khác, cậu vùi đầu vào sách vở, mỗi ngày sau giờ học đều cùng Hermione đến thư viện. Thỉnh thoảng, khi ngẩng đầu lên thấy, cảm thấy thật buồn cười — không ngờ, mấy tháng nay dù xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn ôn tập N.E.W.T.s rất tốt, thậm chí còn chăm chỉ hơn những người khác.

Sau khi kỳ thi N.E.W.T.s kéo dài một tuần kết thúc, Harry nghĩ cậu đã thể hiện rất tốt và cuối cùng cậu sẽ có thể đạt được kết quả tốt.

Vào cuối kỳ thi cuối cùng, Harry nhìn thấy Draco, người mà cậu đã lâu không gặp, ở hành lang bên ngoài phòng thi. Draco cũng có vẻ như vừa bước ra từ một phòng thi khác, anh được hộ tống bởi một con gia tinh, nhưng thật không may, đó không phải là Dobby mà Harry quen. Harry không dám tiến lên, chỉ đứng từ xa liếc nhìn Draco. Hình như Draco gầy đi một ít, anh đứng ở xa xa nhìn thoáng qua Harry, cũng không dừng lại, xoay người rời đi, không biết có nhìn thấy Harry hay không.

Harry hít sâu một hơi, nhưng không may, cậu không ngửi thấy mùi băng tan mà mình đã lỡ làm tan chảy.

Khi kết quả bài NEWTs được công bố, Harry vẫn vui vẻ trong vài ngày, thậm chí kết quả trong lớp Độc dược còn tốt hơn cậu mong đợi. Hermione cũng dự định thi vào Bộ pháp thuật, sau khi cùng nhau nộp đơn xin việc, bọn họ liền bắt đầu làm tốt nghiệp.

Mà Draco ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không tham dự, Harry vất vả dò hỏi, rốt cục từ giáo sư McGonagall nghe được một chút tin tức. Điểm số của Draco rất xuất sắc, trước khi tốt nghiệp,Lucius đã đích thân đến nhận bằng tốt nghiệp và hành lý của Draco trong ký túc xá.

"Con trai độc nhất của giáo đổng trường sẽ luôn được đối xử đặc biệt một chút phải không?" Giáo sư McGonagall bất đắc dĩ cười với Harry, "Con cũng sắp bước vào xã hội rồi, có bàn tán cũng không sao...dù sao thì sớm hay muộn...tất cả các con đều sẽ trải qua điều này."

Harry im lặng rời khỏi văn phòng giáo sư McGonagall, nhưng trong lòng nghĩ chỉ cần Draco bình an tốt nghiệp là được. Cậu lặng lẽ trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor và bắt đầu thu dọn hành lý.

Cha đỡ đầu của Harry để lại cho cậu ngôi nhà phố nhỏ - số 12 quảng trường Grimmauld, ở trung tâm London, có vị trí rất đẹp và thuận tiện sinh hoạt. Sau khi rời trường Hogwarts, Harry đã dành vài ngày để di chuyển và thu dọn đồ đạc trước khi ổn định cuộc sống ở ngôi nhà mới của mình.

"Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đi."

Ron và Hermione vừa mới thuê một căn nhà, mấy ngày nay bọn họ ở cùng Harry, cùng nhau giúp cậu thu xếp nơi ở mới.

"Nếu các cậu không phải là một cặp thì mình sẽ giữ các cậu ở đây với mình," Harry nói, "Nhưng mình không muốn trở thành một cái bóng đèn lớn."

Ron cười ngây ngô, trong lòng đầy chờ mong cuộc sống chung sau này.

"Dù sao thì lò sưởi cũng được kết nối, nếu cậu có việc gì thì hãy liên hệ với bọn mình." Hermione lo lắng nói, "Còn nữa, tuần sau cậu mới có thể thư từ Bộ Pháp thuật. Nhận được thì nhớ báo cho bọn mình càng sớm càng tốt."

Harry gật đầu,cuộc sống một mình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, ít nhất cậu có nhà của mình, cũng không cần lo lắng nhà Malfoy có thích việc cậu làm hay không, càng không cần lo lắng sự hiện diện của mình có quá rõ không.

Ngay sau khi Hermione và Ron rời đi, cậu lại cảm thấy trong nhà có chút trống trải. Cho dù Trang viên Malfoy hay Hogwarts, Harry đã quen với việc có người khác trong nhà. Cậu không khỏi nhớ đến Draco, sau khi tỉnh lại Harry vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại Draco, mấy tháng nay dây dưa rối rắm hóa thành sương mù mơ hồ, mặc kệ Harry nhớ thế nào, cậu cũng không thể chắc là cậu đang khao khát pheromone hay nhớ anh trai mình.

Cậu cẩn thận lấy chiếc khăn quàng cổ ở sâu trong tủ quần áo ra, Harry nằm trên giường, vùi mặt vào chiếc khăn len cashmere, thèm khát hít nốt chút pheromone cuối cùng. Sợi len mịn khiến chóp mũi cậu ngứa ngáy, nhưng Harry không muốn bỏ nó đi.

Có lẽ gặp lại Draco một lần cũng tốt, biết đâu khi nhìn thấy Draco, mọi hoang mang sẽ tìm ra ngọn nguồn.

Mong muốn được nhìn thấy Draco dần trở nên sâu sắc hơn, vài ngày sau Harry nhận được thơ mời từ Bộ Pháp thuật - cậu được thuê làm Auror và Bộ thông báo mời cậu tham gia trại huấn luyện Auror.

Ước mơ nhiều năm của cậu cuối cùng cũng thành hiện thực, cậukhông còn là đứa trẻ không thể thiếu trong trang viên, cũng không phải cô nhi đáng xấu hổ. Cậu sẽ đến Bộ, sẽ trở thành Auror, sẽ có nhà riêng, sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cậu đã làm được điều mà nhiều người cho rằng cậu không làm được, điều ước mà cậu hằng khao khát bao năm cuối cùng cũng thành hiện thực.

Harry kích động đốt lò sưởi thông báo cho Hermione và Ron, nhưng hai người bạn hình như không có ở nhà, trong lò sưởi cũng không có ai đáp lại. Harry lại chạy đến bàn giấy, muốn viết thư cho những người bạn khác để báo tin vui cho họ, nhưng ngòi bút cứ xoay vòng trên giấy, có vẻ như không có người bạn nào cần cậu thông báo gấp như vậy. Có vẻ như...ngoài Hermione và Ron, Draco là người duy nhất có thể để Harry chia sẻ mọi điều trong cuộc sống với mình bất cứ lúc nào.

Harry ngồi trong căn nhà trống ôm chặt tờ thư thông báo của Bộ Pháp thuật, cậu nhớ anh trai mình hơn bao giờ hết. Mặc dù Draco không nói gì, nhưng kể từ khi Harry nghiêm túc nói với anh, cậu muốn trở thành Thần sáng, Draco đã thúc giục cậu ôn tập và giúp cậu nấu độc dược. Nếu ai khác nên biết tin tức nhất, thì đó là Draco.

Harry nhìn xuống lá thư được gửi đến bởi con cú trong tay, những suy nghĩ trong đầu cậu trở nên rõ ràng hơn——

Cậu muốn đi gặp Draco.

#đãbeta.

To be continue...

(Elisa: Thề vừa edit vừa nghe 'Vãn Dạ Vi Vũ vấn Hải đường' combo cảm xúc luôn.:( Mà đào nhiều hố quá, nhiều lúc quên mất, không làm, sorry các tình yêu.)