Chương 32: Quidditch chân chính.

—o0o—

Xét về mặt quan hệ huyết thống, Godric tự nhủ, về sau cần phải quan tâm chăm sóc đến Severus nhiều hơn, giống như bên Lucius chăng? Đây cũng được xem là người một nhà rồi. Mặc dù trong lòng thầm nhủ như vậy nhưng cứ thấy Snape là Godric lại mất tự nhiên, thôi kệ, tạm thời cứ duy trì tình trạng này là được rồi.

Vài ngày sau là thứ bảy, Godric nghênh đón lần chỉ đạo huấn luyện Quidditch thứ hai, toàn bộ thành viên Slytherin và Gryffindor đều đến đông đủ, ngoại trừ Salazar, cấm túc đã thành lý do chính thức.

Mấy sư tử con nhà Gryffindor đều mang vẻ mặt không tốt, không đến không được, bị tước đoạt tư cách tham gia Quidditch thật không dễ chịu, cứ bị cấm túc giống Harry? Coi như hết, dù thế nào thì lão dơi già không bao giờ là sự lựa chọn đầu tiên của bọn họ.

Cho tới bây giờ Godric cứ hết lần này tới lần khác ra tay, buổi huấn luyện lần trước là nhằm nghiêm phạt mấy sư tử con lắm lời, mà trò đùa dai cũng chỉ là ăn miếng trả miếng có qua có lại với nhau, anh dĩ nhiên không ghi hận với mấy đứa trẻ, lần này, anh dự định sẽ chơi thật thú vị, anh cũng tin chắc bọn chúng sẽ thích.

“Ngày hôm nay chúng ta tiếp tục bàn về kỹ thuật bay.” Godric triệu hoán một cây chổi qua, “Hỏi trước một câu, theo các trò chổi đóng vai trò gì trong quá trình bay lượn?”

Slytherin giữ im lặng, không xen mồm vào vào vấn đề nhìn qua dễ như ăn kẹo này.

Seamus đứng dưới khinh thường hừ một tiếng, Ron cúi đầu nhìn mấy đầu ngón chân, cũng không thèm để ý tới, Ginny nháy mắt mấy cái, như có chút không giải thích được.

Godric thấy không ai trả lời, chỉ tay ý bảo thủ thành Slytherin trả lời.

Miles Bletchley trả lời đâu ra đó, “Là công cụ bay.”

“Không chỉ như vậy.” Godric vừa nói vừa đi vào vùng đất trống giữa sân bóng, “Nó là một phần cơ thể của các trò, mang ý nghĩa giống như cánh đối với một con chim, các trò cho rằng chim sẽ làm mất cánh của chúng khi đang giữa không trung sao?”

Godric cưỡi chổi bay lên, nhìn khắp học sinh chung quanh, “Các trò còn kém lắm.”

Nhóm Slytherin ngẩng đầu nhìn, bên Gryffindor không phục cũng ngước lên nhìn tỏ vẻ chờ xem trò cười.

Chỉ thấy người đàn ông tóc đen kia nhanh chóng tăng tốc, giữa không trung làm mấy động tác hết sức nguy hiểm, khi thì đột nhiên thay đổi, khi thì xoay ba trăm sáu mươi độ, tay nắm chặt lấy cán chổi, hai chân ép sát vào thân chổi bay cao, mọi động tác nối tiếp liền mạch, tốc độ chỉ tăng không giảm.

Dần dần ánh mắt tất cả học trò đều tụ lại trên người đàn ông đang bay lượn.

“Giỏi thật…” Seamus nhịn không được cảm thán, sau đó lập tức che miệng.

Ron không thể dời mắt ra khỏi, những Gryffindor khác càng không cần phải nói, ánh mắt nhìn chăm chú không buồn nháy là đủ cho thấy tất cả.

Bên Slytherin cũng chăm chú theo dõi, bọn họ vừa nhìn vừa phân tích, trình độ chủ nhiệm giỏi hơn hẳn một bậc so với giáo sư dạy bay.

Vυ"t một tiếng, Godric kéo chổi dừng lại giữa không trung, anh cầm lấy đũa phép vung lên, trên mặt đất trước mặt các học sinh liền xuất hiện một lằn ranh màu trắng, “Các trò không được vượt qua lằn ranh này, ta sẽ cho các trò thấy Quidditch thật sự như thế nào.”

Đũa phép lại vung lên lần nữa, thùng chứa bóng Quidditch đặt ở góc sân bóng mở ra, hai quả bóng Bludger nhanh chóng bay vọt lên y hệt một con ngựa đứt cương nhắm thẳng tới mục tiêu là Godric, trong nháy mắt Snitch vàng biến mất, chỉ có mình Quaffle thành thật nằm trong rương.

Lần thứ hai Godric tăng tốc, khéo léo né tránh Bludger đang tấn công anh từ hai phía, hết lần này tới lần khác.

Thomas không thể không lộ biểu cảm say mê, “Quá giỏi.”

“Trời, xoay hai lần trên không trung!” Ron đột nhiên chỉ vào người đàn ông trên bầu trời hét chói tai, lúc này, Godric đang thực hiện một động tác nhào lộn, dùng một tay để chống người trên chổi mạo hiểm lộn một vòng tránh Bludger tập kích bất ngờ, “Xuất sắc!” Ron tiếp tục hét to, hoàn toàn không để ý tới người mà mình tán thưởng chính là chủ nhiệm Slytherin.

Draco nén tiếng reo hò suýt tuôn ra xuống yết hầu, khách quan mà nói, trình độ người đàn ông đang bay lượn tự do trên không trung này bỏ xa mấy người là cầu thủ Quidditch quốc tế gì đó.

Godric nhanh chóng tăng tốc thật đẹp mắt vọt tới hưởng thụ gió gào thét bên tai, cảm giác phóng khoáng tự do này chính là thứ anh yêu tha thiết, ánh mắt anh như có thể chứa đựng cả đất trời, thật giống như anh đang sở hữu nó vậy.

“Anh đang làm gì thế? !” Giọng phụ nữ gào lên chói tai đột ngột vang lên.

Các học sinh như vừa tỉnh khỏi giấc mơ quay đầu sang nhìn rồi cả kinh, người phụ nữ được xưng là người đáng sợ nhất Hogwarts – bà Pomfrey ở bệnh thất đang tức giận trợn to mắt nhìn giữa không trung.

Godric cũng nghe thấy được, anh đột nhiên dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn phía dưới xuống.

“Cẩn thận…” Ginny hét to, cái này, tất cả mọi người đều thấy hai quả cầu Bludger tranh thủ phút mất tập trung ấy bay tới tập kích người đàn ông theo hai hướng.

Godric đã không kịp né tránh, anh cũng không hoảng hốt, một chân khóa chặt lấy chổi rồi xoay cả hai chân sang tư thế ngồi một bên, sau đó anh vươn một tay, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vung nhẹ về phía trước thì hai quả cầu Bludger đã ngoan ngoãn dừng lại, sau đó chậm rãi trôi tới tay Godric.

“Thầy ấy làm cách nào thế?” Bletchley lẩm bẩm nói.

Godric một tay ôm hai quả cầu chậm rãi bay thấp dần, sau đó nhảy khỏi chổi, anh nhìn người phụ nữ đang nổi giận hỏi, “Có việc gì? Thưa bà.”

Bà Pomfrey vừa vặn đi ngang qua, bà chỉ định dừng lại nhìn mặt Chúa tể Hắc ám một lát, bà nhận ra rõ ràng dù mang khuôn mặt này nhưng đây nhất định không phải người kia, phải biết rằng, Chúa tể Hắc ám là một tên rất dốt bay lượn! (Gà: thật muốn coi cảnh Vol bay bay nha!)

“Thưa bà?” Godric không có biện pháp với sự thay đổi tâm trạng của phụ nữ, anh thả hai quả cầu xuống, nhẹ giọng gọi.

“Anh cái tên ngu ngốc này đang làm cái gì thế?” Bà Pomfrey đột nhiên bùng nổ, bà hét lên trách cứ, “Anh đang dạy Quidditch ư? Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không! Anh muốn dạy học sinh cách té gãy cổ chứ gì!”

Godric bị mắng đến sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, nhất là khi người phụ nữ này khiến anh nhớ tới Helga, đây chính là một ký ức hết sức kinh khủng.

“Huấn luyện viên Riddle, anh nên nhớ kỹ điều này, tốt nhất đừng gây thêm phiền phức cho tôi!” Bà Pomfrey trừng mắt nhìn Godric, khí thế mười phần.

“Xin lỗi.” Godric vò đầu cười làm lành, đối với phụ nữ nếu nhịn được thì nên nhịn.

Bà Pomfrey hừ mũi hai tiếng, lại trừng mấy học sinh rồi rời đi.

Godric nhún vai nhìn bóng lưng người phụ nữ đang đi xa, đợi một hồi lâu mới xoay người dùng vẻ mặt không sao cả nhìn lũ học trò, nở nụ cười đưa tay về phía trước, rồi mở ra để lộ quả bóng vàng nhỏ bên trong.

“Snitch…” Tấc cả học sinh vừa rồi chỉ nhìn thấy cảnh người đàn ông này né đông tránh tây bằng mấy động tác đặc sắc, thầy ấy bắt được Snitch lúc nào?

Godric gian xảo chớp mắt, “Mấy động tác vừa rồi nhắm mắt ta cũng có thể thực hiện được, có muốn biểu diễn cho các trò không?”

“Thật sao?” Một cầu thủ đứng giữa bên Gryffindor lập tức hỏi lại.

“Đương nhiên.” Godric nghiêng đầu nhìn bóng lưng xa xa của bà Pomfrey, “Chỉ cần các trò ngoan ngoãn học thì cũng có thể thực hiện được thôi.” Thuần túy là say mê cảm giác tuyệt vời giữa không trung nên lần thứ hai Godric cưỡi chổi bay lên, nhắm mắt lại biểu diễn, chim chóc cho dù nhắm mắt lại cũng có thể bay, anh cũng như vậy.

Một buổi huấn luyện Quidditch đầy nhiệt huyết say mê, lần này nhóm Gryffindor kích động đến độ quên mất sự ngăn cách, cuồng nhiệt Quidditch khiến bọn họ nhìn người đàn ông này đầy ao ước và sùng bái. Bên Slytherin cũng không khác là mấy, tính tình ưu nhã trời sinh cũng không làm giảm đi sự say mê của họ với Quidditch, chỉ là người đàn ông này đột nhiên tài giỏi đến thế, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Thời gian vui vẻ qua đi, chẳng mấy chốc mà buổi huấn luyện kết thúc.

Nguyện vọng chưa thành, giờ thì nhóm Gryffindor mới bừng tỉnh, người đàn ông này đâu phải ai khác lại là chủ nhiệm Slytherin! Làm sao có thể sùng bái cơ chứ! Thật không thể tin được.

Godric không để ý đến biểu cảm thay đổi xoành xoạch của học sinh, anh cất chổi cẩn thận rồi thản nhiên rồi khỏi.

“Em nghĩ người này cũng không quá tệ.” Ginny nhỏ giọng thì thầm.

“Em đã quên chuyện xấu hắn ta làm trước kia?” Thomas hạ giọng phản bác.

“Nè, mấy cậu.” Seamus nghĩ tới gì đó, hỏi hết bạn học chung quanh, “Đột nhiên mình phát hiện chuyện này, người đàn ông này đã trừ điểm Gryffindor bao giờ chưa?”

Toàn bộ thành viên nhà Gryffindor cùng suy nghĩ một giây, sau đó cùng mở to hai mắt, lắc đầu. Người đàn ông này ngay cả trên bàn cơm cũng tính kế bọn họ, thế nhưng chưa từng trừ điểm, thật kỳ lạ! (Gà: cũng mắc bệnh bao che nặng đây)

Phía Slytherin không muốn trò chuyện, thu dọn xong liền trở về, lần đầu thành viên hai nhà không cãi nhau khi giáo sư vắng mặt, bọn họ đều tự mang theo tâm sự riêng về đại sảnh dùng cơm chiều.

Tới tuần sau, trong đại sảnh ồn ào huyên náo bàn luận về kỹ thuật bay cao siêu của chủ nhiệm Riddle, từng động tác dáng người đều được miêu tả hết sức thần kỳ, lần này thành phần chủ lực truyền bá tin tức là Hufflepuff và Ravenclaw, bởi vì Slytherin luôn có thói quen im lặng còn Gryffindor dù rất hưng phấn cũng nỗ lực làm bộ chẳng có hứng thú, nhưng hình tượng giáo sư Riddle đã có chút thay đổi trong lòng bọn họ.

Hình tượng Godric trong lòng đội ngũ giáo sư cũng đảo lộn, Snape hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra cảnh Chúa tể Hắc ám phát điên trên không trung, Slughorn run lên mỗi khi nghe thấy giọng rì rầm thảo luận của các học sinh, ông thề nhất định bỏ ngay thói quen đi dạo ở sân bóng Quidditch, nếu như gặp phải rồi tạo thành ám ảnh tâm lý thì coi như xong, lúc này ngay cả Dumbledore thấy nụ cười xán lạn của ai kia trên bàn giáo sư cũng có chút không thể thích ứng.

Bà Pomfrey tức giận kể mấy hành vi càn quấy của Chúa tể Hắc ám giả với McGonagall, mà lần đầu tiên thật sự phân biệt giữa người đàn ông này và Chúa tể Hắc ám, người phụ nữ nghiêm túc bắt đầu kiểm điểm các hành vi thiếu lễ phép trước kia của mình, chính mình không nên dùng sắc mặt khó chịu mà giao tiếp với người này, về sau bà thân mật hẳn lên.

Salazar nghe Ron và Seamus thỉnh thoảng thảo luận mấy câu, không phải là Godric xấu xa thế nào, đương nhiên, cũng sẽ không nói Godric tốt, bọn họ đều xấu hổ. Salazar không khỏi bật cười, những đứa trẻ này thật quá đơn thuần, cuối tuần trước còn than trời trách đất vì bị dày vò, chỉ hết một cuối tuần đã thay đổi? Nên nói Godric thu hút? Hay là mấy đứa trẻ này dễ mắc lừa đây.

Ngẩng đầu, Salazar vừa lúc bắt gặp Godric đang đắc ý nhìn Ravenclaw cười, nhìn lại dãy bàn nhà Ravenclaw, thế nhưng mấy nữ sinh đang xấu hổ e thẹn đỏ mặt? Salazar khó chịu liếc mắt nhìn người yêu, thầm mắng, đồ sư tử thích khoe khoang đáng ghê tởm!

“Harry, anh hoàn toàn không thể tham gia huấn luyện sao?” Ginny hỏi, cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng, không thể làm người yêu là bạn bè cũng tốt mà.

Salazar thu hồi ánh mắt, lắc đầu, anh mới không muốn tham gia mấy thứ huấn luyện nhàm chán này.

“Còn trận đấu thì sao?” Ron nghe được đoạn đối thoại của hai người, lập tức chen vào hỏi, “Đừng nói ngay cả thi đấu cũng không thể được.”

“Như vậy sao được, cậu là Tầm thủ giỏi nhất của chúng ta.” Seamus nhấn mạnh.

“Các cậu nên từ bỏ tâm tư này đi.” Hermione nhịn không được phải ngắt lời mấy thiếu niên nói chuyện không động não, “Cho dù giáo sư Snape không muốn để Harry tham gia thi đấu thì giáo sư McGonagall cũng tuyệt đối không đồng ý, đây là điểm mấu chốt.”

Salazar cân nhắc, đáp, “Tới trận đấu sẽ tham gia.” Mọi chuyện đều không thể làm quá.

“Thật tốt quá.” Nhóm Gryffindor đồng loạt quyết tâm.

Kỳ thực bây giờ tính tới chuyện này còn quá sớm, thi đấu Quidditch tới tận tháng mười một mới bắt đầu.