Chương 17: Sư tổ lang thang.

—o0o—

Godric nhìn khắp phòng sinh hoạt chung, càng nhìn càng thấy buồn bực, trẻ con bây giờ không còn hoạt bát như trước nữa mà trở nên trầm tĩnh, Godric vung đũa phép lên, chuẩn bị trang trí mấy màu sắc tươi sáng hơn cho phòng. Nhưng làm được một nửa thì ngừng lại, anh ảo não vỗ đầu, anh quên mất giờ mình không phải là chủ nhiệm Gryffindor. Nếu dám biến phòng sinh hoạt chung này ngập tràn màu đỏ và vàng thì nhất định Salazar sẽ ném anh ra ngoài.

Thói quen của Slytherin, Godric suy nghĩ rồi tính đến trưa rảnh rỗi sẽ hỏi thử Salazar bọn họ thường làm gì ở phòng sinh hoạt chung. Nhưng, không lẽ là chơi trò thực hiện pháp thuật hắc ám sao, nhà Gryffindor thường chơi trò đấu tay đôi, chỉ tiếc là bây giờ môn Pháp thuật Hắc ám và Thuật chiến đấu đã không còn.

Là một huấn luyện viên thực tế nên Godric đi bộ đến các ký túc xá, giờ chưa đến giờ học, có thể đến hỏi các giáo sư, như vị chủ nhiệm kế nhiệm của mình kia – quý bà cau có ban sáng.



McGonagall đang chỉnh sửa giáo án trong phòng làm việc, cảm giác khi gặp Riddle vào buổi sáng không giống với ký ức của bà, nghĩ lại thì vẫn thấy khác thường.

Cốc cốc cốc, cửa phòng vang lên âm thanh gõ cửa.

“Vào đi.” McGonagall mở miệng, sau đó, bà nhìn thấy người đàn ông nhẹ nhàng bước vào, trong nháy mắt, McGonagall cứng ngắc, con người cần phải thích ứng với các tình huống phát sinh đột ngột, nhất là cuộc gặp gỡ cá nhân thế này.

“Buổi sáng tốt lành, giáo sư McGonagall.” Godric hơi hạ thấp người, đối phương thuộc về kiểu người nghiêm túc, nên anh sẽ không có mấy cử chỉ đùa giỡn.

“Thầy Riddle, có chuyện gì không?” McGonagall lấy lại bình tĩnh.

Giọng nói phản ánh tâm trạng, Godric nhạy cảm nhận ra sự xa cách trong lời nói, cơ thể này thật là khó ưa, “Tôi cần một bản danh sách thành viên đội Quidditch của Gryffindor.” Quên đi, từ từ rồi thay đổi ấn tượng sau.

McGonagall sửng sốt một lát rồi xoay người tìm kiếm ở chồng hồ sơ bên cạnh.

Godric tiến lên phía trước nhìn thấy giáo án trên bàn, môn Biến hình, sách giáo khoa của năm sáu và bảng điểm, anh lật xem, trong đó có một tờ giấy ghi chú rõ thời gian đến lớp, chính là ngày hôm nay, bên cạnh sách vở thì còn một quyển vở viết tay, đánh đấu những điểm cần chú ý trong biến hình và những khả năng có thể xảy ra.

McGonagall tìm được danh sách, ngẩng đầu đã thấy đối phương cầm sách cúi mặt suy tư, “Thầy Riddle?”

“Cám ơn.” Godric buông sách ra, cầm danh sách, chớp mắt, “Tôi cho rằng nắm vững những điểm đặc sắc của sự vật hiện tượng giúp việc học tập biến hình sẽ tốt hơn, nhưng năng lực quan sát của trẻ con có hơi kém.”

Thật lâu sau McGonagall mới có thể hiểu được đối phương đang nói về điều gì, bà nhìn sách giáo khoa rồi quay sang cười với ngưới đàn ông này, “Trước đây thầy Riddle là giáo sư Biến hình sao?” Bà chỉ biết trước đây linh hồn lãng du này từng là chủ nhiệm ở Hogwarts, còn dạy môn gì thì chịu.

“Không, tôi dạy Độc dược.” Godric nhún vai, thật ra môn học chính anh dạy là Thuật chiến đấu, “Ngoài ra tôi còn chơi bóng với bọn trẻ, kỹ thuật Quidditch của tôi là hạng nhất đó.” Chỉ không hiểu vì sao luôn luôn đấu không lại Salazar.

Độc dược? McGonagall gật đầu ý đã hiểu, trong lòng nhận xét, xem ra người này đúng là chủ nhiệm Slytherin rồi, giống với lời đánh giá trước đây về Slytherin.

Lần thứ hai Godric trang trọng chào, vui vẻ cầm danh sách rời khỏi, chủ nhiệm nhà anh cũng không tệ lắm, tuy rằng hơi nghiêm túc, nhưng nghiêm túc đối việc dạy học là tốt, sau đó Godric chạy đi ân cần chào hỏi với hai chủ nhiệm còn lại. Chủ nhiệm nhà Ravenclaw hiện giờ thì nói lắp, bề ngoài làm Godric nghi ngờ đối phương có huyết thống Người lùn, chủ nhiệm Hufflepuff khá thân thiện chỉ đó điều cái mũ của bà ấy thì nát bươm, bây giờ đãi ngộ của Hogwarts với giáo sư tệ đến thế sao?



Không thể so với kẻ chơi bời lêu lổng kia, Salazar còn phải đi học, anh ở trong phòng sinh hoạt chung nghe học sinh Gryffindor buồn bã và oán giận, có học sinh còn cho rằng kỳ này Quidditch đội nhà nhất định sẽ thua, một vài học sinh khác lại nghiên cứu xem nên dùng trò đùa dai nào mới có thể đuổi được huấn luyện viên.

“Harry, mình vừa viết thư cho Fred và George.” Ron nắm chặt tay, “Chờ xem, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu thôi!”

“Nhắn George gửi đồ sang đây.” Seamus một bên ồn ào.

Hai Truy thủ Katy và Robin cũng chạy tới, “Bọn này cũng muốn mua sản phẩm mới nữa.”

Một lát sau, toàn thể Gryffindor đều bận thảo luận trò đùa dai nào là hiệu quả nhất.

Salazar không nói nên lời, đùa dai? Hiện tại học sinh Gryffindor thật quá hoạt bát rồi, nhưng bọn chúng không phải đối thủ của Godric. Salazar đột nhiên thấy buồn cười, những đứa trẻ này bây giờ rất ghét Godric, đuổi kiểu này không chừng còn khiến Godric thích hơn nữa, nói đến mấy trò chọc phá này, thì người thích thú nhất chính là Godric.

Lớp Biến hình buổi sáng.

Salazar là một học sinh ngoan trên lớp học, điều này không cần nghi ngờ, bởi vì anh luôn giữ trật tự. Lần này, anh thành thật mà tiếp tục luyện tập, Hermione là người thành công đầu tiên, Salazar nghiêng đầu sang nhìn, quả nhiên rất giỏi.

“Gryffindor thêm năm điểm.” McGonagall rất hãnh diện khi cộng điểm cho nhà mình, Hermione là học sinh khiến bà thấy kiêu ngạo nhất.

Ron khều nhẹ Hermione, “Bên kia thật lạ, Slytherin lại chẳng nói gì.”

“Có lẽ là chủ nhiệm mới của bọn họ đã dặn dò gì chăng?” Hermione nhìn về phía người cô không thích nhất Malfoy, đối phương đang chăm chú thực hiện, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Tâm trạng Draco hôm nay khá tốt, nên cũng chẳng thèm nhìn về phía Gryffindor, cậu không gây chuyện kéo theo mấy Slytherin khác cũng im lặng.

McGonagall phát hiện sự thay đổi khác thường này, bà đi đến nhìn thành quả của Draco, “Trò Malfoy thực hiện rất tốt, Slytherin thêm năm điểm.” Có lẽ, lần này Albus đã quyết định chính xác, người đàn ông kia đã thay đổi được vài điều.

Tan học, các học sinh vừa nói chuyện vừa ra khỏi lớp, đa số đều thảo luận về buổi học gió êm sóng lặng, ngẫm lại mà xem, Slytherin và Gryffindor cũng có thể lên lớp trong hòa bình, quả thật là kỳ tích. Vừa ra khỏi cửa phòng học, mọi người sửng sốt, đứng ngay cầu thang, chính là chủ nhiệm mới nhà Slytherin đang nhìn bọn họ.

“Trò Malfoy và trò Potter, hai trò đều là đội trưởng đội Quidditch, thầy có chút việc cần gặp hai trò.” Godric ngoắc tay, thuận tiện hỏi giáo sư McGonagall vừa bước ra, “Bọn họ có còn lớp không?”

McGonagall lắc đầu, Ron khẩn trương nắm tay bạn mình, “Cẩn thận một chút, Harry.”

Salazar đảo mắt nhìn học sinh Gryffindor, anh cũng không phải đi chịu chết, dùng ánh mắt như đi bái tế ấy nhìn anh làm gì.

Draco nghe lời tiến lên, không định cùng ba người đứng một chỗ.

Học sinh Slytherin nhìn Huynh Trưởng nhà mình nghe lời nên rất biết điều mà im lặng, cũng không có nhận xét khiếm nhã nào về Potter, chủ nhiệm mới này có lai lịch không nhỏ đây. Trong lòng mọi Slytherin đều vội suy tính nên viết gì trong thư nhà sắp tới.

Godric cười khẽ dẫn hai người trở lại hầm, anh cũng không thay đổi trang trí bên trong, chỉ là bên ngoài phòng ngủ ngăn ra thêm một phòng làm việc, Snape còn chưa về, anh đoán có thể mấy ngày tới đối phương sẽ đi sớm về trễ cho xem, Godric thấy chủ nhiệm cũ của Slytherin rất thú vị, đương nhiên, mấy lời này anh sẽ không nói ra, là Snape tự ra ngoài, anh cũng đâu có ép buộc gì.

Trước mặt người đàn ông này, Draco tuyệt đối không gây chuyện khıêυ khí©h, mặc kệ cậu ghét nhìn mặt Potter ngốc, nhưng mà, cả đoạn đường đi đến đây Potter cũng không nói lời nào, thật khiến cậu bất ngờ mà.

Godric thoải mái ngồi xuống, vung đũa phép, một khoảng đất trống hiện ra trong phòng làm việc.

“Hai người có muốn tiếp tục trận quyết đấu không?” Lộ ra nụ cười xán lạn, Godric hỏi.