☆Chương 06☆Editor: ROSALINEBeta: ROSALINEHarry từ trong tiệm bán bút lông chim đi ra trước tiên đem hộp thu nhỏ lại thu nhỏ lại thu nhỏ hơn nữa bỏ vào túi tiền, quyết định đi tìm Snape.
"Ố ồ ô ——" phía sau truyền đến thanh âm âm hiểm mấy người cười đến, cậu xoay người.
"Lại là cứu thế chủ a, " người tới cười đến xinh đẹp, "Kỳ quan, kỳ quan."
Harry đoán chỉ biết người này chắc là tàn dư của Tử thần Thực tử, Snape lễ Giáng Sinh trước ngày nghỉ chắc là đi Bộ Pháp thuật chỉ ra và xác nhận vài người, không suy nghĩ đến động tác đối phương nhanh như vậy mà tìm được đến Hogwarts.
Ở đây không có cách nào khác độn thổ, chỉ có thể đánh một trận.
Tử thần Thực tử tới có bảy tám người, Harry giơ tay lên chính là một cái bùa chú tước vũ khí đem người đứng trước nhất một cái kích ngất. Còn dư lại mấy người cũng không chịu mất tiên cơ, bùa chú lấy mạng kèm theo một đạo lục quang khó khăn lắm xẹt qua giữa cậu và tường. Harry nhân cơ hội thực hiện một bùa chú Crucio*, lần thứ hai đánh bại một người.
*Crucio (Lời nguyền tra tấn) Mô tả: Gây cho đối phương một cơn đau đớn khủng khϊếp nhất, một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Lời nguyền sẽ không có tác dụng nếu như người sử dụng nó là một người thuần khiết hoặc giận dữ - cần phải khao khát khiến đối phương đau đớn mới có thể sử dụng được. Cũng như Avada Kedavra, bạn sẽ có một vé vào Azkaban nếu dùng lời nguyền này.Ngõ nhỏ rất hẹp, ma bùa chú hoặc đánh tới trên tường phát ra tiếng vang hoặc là bắn ngược đến chung quanh cậu. Harry một bên cho mình bùa chú áo giáp một bên hướng về phía đối phương phóng ra chú ngữ có tính công kích, một chút xíu hướng cái rương bên ngoài thối lui.
"Crucio!"
Mới vừa tránh thoát một cái bùa chú hôn mê liền bất ngờ không kịp đề phòng bị bùa chú Crucio bắn trúng, đau nhức bổ tới trong nháy mắt cậu chợt tựa ở trên tường duy trì tư thế đứng yên, nhưng không thể không chuyển qua góc tường lập tức để tránh cho bùa chú Avada Kedavra* tùy theo kéo tới.
*Avada Kedavra (Lời nguyền gϊếŧ chóc) Mô tả: Gây ra cái chết tức thì, không đau đớn. Không có thần chú đảo hay ngăn chặn lời nguyền (lời nguyền bất khả chặn). Một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ. Khi dùng bùa này cần phải có mong muốn đối phương chết mới có thể sử dụng được. Bạn sẽ được một vé vào Azkaban nếu sử dụng một trong ba Lời nguyền Không thể Tha thứ.Cậu giơ đũa phép lên lắc mình ra, liên tiếp đánh xỉu hai người cũng quăng một cái Sectumsempra* ném qua, hài lòng nghe được hét thảm một tiếng, sau đó, lại lấy góc độ giống vậy quăng bùa chú Crucio qua tới.
*Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi) Mô tả: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng tạo ra những lưỡi dao vô hình cắt sâu lên người địch thủ. Có lực sát thương rất lớn và gây đau đớn cho kẻ địch tới khi chết vì mất máu. Có thể dễ dàng chữa bởi Snape.
Harry tựa ở trên tường thở phì phò, một hồi chiến đấu kịch liệt dẫn đến cậu hoa cả mắt căn bản phân biệt không rõ phía trước là cái gì, bằng vào trực giác né tránh một đạo chú ngữ khác sau đó rốt cục không thể nhịn được nữa đem Avada Kedavra hướng về phía quân địch.
"Snape! Mày tên phản đồ!"
Tiếng rống giận dữ của Tử thần Thực tử để cho cậu đột nhiên khôi phục thần trí, mắt thấy cuối cùng còn dư lại ba Tử thần Thực tử vẫn còn liều mạng phản kích, thân thể đã mau hơn đại não ném bùa chú Crucio đi tới. Đến khi bọn họ ngoẹo bảy xoay tám mà ngã xuống đất, sau đó, mới dám lấy hơi.
Harry đứng ở tại chỗ, cảm giác hôn mê kéo tới trong tích tắc cậu liền nhắm mắt lại không thể phân biệt được ngũ giác của mình nữa, mà vẫn đang không khống chế được mà ngã xuống.
"Harry!"
Là Snape, cậu mơ màng nhiên mà nghĩ.
"Đừng ngủ, Harry!"
Cậu cái gì cũng không biết.
☆ ☆ ☆
Snape ngồi bên giường, trong hộc tủ để vật mua được từ trong tiệm bán bút lông từ Harry.
Hộp rõ ràng bị hạ chú ngữ, phải nói ra mật ngữ mới có thể mở ra. Snape nghiên cứu một lát cũng không nghĩ tới có cái gì có thể dùng tới làm mật ngữ, không thể làm gì khác hơn là trước tiên để qua một bên.
Harry từ trận chiến đấu kịch liệt sau đó luôn luôn ngủ say đi, thậm chí bùa chú hồi phục chưa từng có thể đem người tỉnh lại. Dáng vẻ đang ngủ của thiếu niên vẫn đang không mưu cầu danh lợi, giống như uống dược thủy vô mộng vậy an tĩnh để cho người ta sợ hãi. Ngoại trừ tiếng hít thở có quy luật nói cho y biết người này còn sống ra, y tìm không ra bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh sinh mạng đầy sức sống của thiếu niên.
Snape đem góc chăn hướng về phía trước dịch dịch, đứng dậy nhẹ nhàng cài cửa lại.
Nghiên cứu pháp trận cũng vì vậy mà gián đoạn, y không dám rời đi thiếu niên trở về nhà cũ Black tiến thêm một bước tìm kiếm manh mối khác. Trong sách chỉ ghi lại ma lực làm sao chuyển vận cùng vận chuyển của pháp trận, thành công hoặc kết quả thất bại không nói tới một chữ, Snape có đôi khi hoài nghi pháp trận này có đúng hay không có sai lầm gì đó.
Mặc dù có, người thí nghiệm qua duy nhất còn đang ngủ.
Xem ra phải tới phòng hiệu trưởng, hỏi Phineas một chút.
"Thầy nói cái pháp trận nào," Phineas có chút nhức đầu, đồ vật trong phòng chứa sách nhà Black nhiều lắm, "Liên quan tới linh hồn ổn định còn có pháp trận?"
"..." Snape mở ra trang sách, "Sách trong phòng chứa sách các ông là viết như thế."
"Nói thật, Severus." Phineas xem xét ký hiệu hình thù kỳ quái trên trang sách, "Sách trong phòng chứa sách nhà Black giống nhau đều là không thể đυ.ng tùm lùm —— Harry nhỏ nhà thầy thế nào lật tới quyển sách mà cả tôi cũng không biết này, tôi cũng chưa từng thấy qua sách này."
"Nó hiện tại hôn mê, không chịu tỉnh."
"Chí ít còn sống, không phải sao?" Phineas thở dài, "Một người cùng bảy tám Tử thần Thực tử đối đầu một trận, vẫn là dưới tình huống linh hồn bị tổn thương, nó không có bị Avada Kedavra bắn trúng thầy nên vui mừng. Nói tiếp chứ khi trở về thầy cho thằng bé uống cái gì, dược tề ổn định linh hồn?"
Snape gật đầu.
"Tôi không biết còn có biện pháp khác hay không," Phineas cảm giác bây giờ không phải là đau đầu thì lại là nhức đầu, "Kỳ thực thầy nếu như dò xét thật tốt một chút, chỉ biết trạng huống hiện tại của nó là gì. Dược tề ổn định linh hồn mặc dù nói có hiệu quả nhất định —— chẳng qua nó trước đây làm sao chia tách linh hồn để cứu thầy?"
"Nó ——" Snape xoa xoa ấn đường. "Không nói cho tôi biết."
Nếu là y hỏi, Harry tuyệt đối có thể nhảy dựng lên lại cùng y đánh một trận.
Ngày nghỉ Lễ Giáng Sinh mới vừa qua hai ngày nữa là sinh nhật của Snape, nhưng cái này cũng không đại biểu lão dơi già sẽ có tâm tình chập chờn phập phồng cao cỡ nào. Nếu như nhất định phải nói làm chút chuyện y vui vẻ, y ở khi lên xong lớp sáng sớm sau đó đẩy cửa phòng ra phát hiện một cái quỷ nhỏ mắt xanh đã ngồi ở trên ghế sa lon.
Snape đứng ở tại chỗ, Harry từ trong trang sách ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đối phương không thể tin tưởng không thể làm gì khác hơn là là để sách xuống đi tới.
"Tỉnh?"
"Dạ."
Snape không nói hai lời cầm lấy đũa phép đem chú ngữ kiểm tra đo lường hướng trên người cậu ném, lại phát hiện tia sáng so với trước yếu đi rất nhiều.
"Xem ra dược tề ổn định linh hồn là có một chút hiệu quả, " Harry không bới tóc nữa, xem thường nói, "Không thì em thế nào lại tỉnh?"
Y kéo Harry qua, lại nghe thấy trong lòng truyền ra thanh âm rõ ràng bị kìm nén.
"Xin lỗi."
Y nhắm mắt lại, khẽ hôn lên tóc của thiếu niên.
Hộp Harry mang về là quà sinh nhật, ở sau khi Snape nhướn mày nhìn sắc mặt cậu ửng đỏ khó khăn mà nói ra đồ vật bên trong, nói: "Mở ra như thế nào?"
Mặt của Harry trong nháy mắt đỏ giống như tóc Lily vậy.
Thiếu niên nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi mà hồi đáp: "Mật ngữ là —— tên của em."
Snape nhìn ruy băng xinh đẹp bọc lấy cái hộp, hình dáng của miệng khi phát âm khẽ nhúc nhích, đầu lưỡi rõ ràng lại ôn nhu phun ra một cái tên.
"Harry."
Hộp quà theo tiếng mà mở ra, lộ ra một cây bút lông chim xinh đẹp. Harry triệt để bình tĩnh, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói: "Em chê cây trên bàn thầy rất xấu."
"..."
Snape nhìn cây bút lông chim màu trắng mới tinh trong tay này một chút, lại nhìn cây bút lông chim màu sắc đã không phân rõ của bản thân một chút.
Là rất xấu.
"Ta nhận."
Thiếu niên vui vẻ cười rộ lên.
☆ ☆ ☆
Thời điểm lễ tình nhân còn là cuối tuần, Snape dựa vào ở trên ghế sa lon, Harry nằm trên đùi y, có một chút tóc như có như không mà đùa bỡn tóc rũ xuống của y.
Chơi chơi liền thấy hai mí mắt đang đánh lên xuống, Snape cẩn thận đem người đỡ dậy, tựa ở trên tay vịn rộng lớn của sô pha.
Harry tựa ở trong lòng Snape, rõ ràng đã mệt vô cùng muốn ngủ mất, lại cố chấp không chịu nhắm mí mắt lại, trong đôi mắt xanh biếc xẹt qua rất nhiều tâm tình, như là sóng nước trong hồ Đen.
Snape cầm tay cậu, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Harry xít lại gần một ít, cúi đầu phun ra mấy chữ.
"Xin lỗi."
"Cái này không có gì, " Snape ôn nhu cúi đầu, quyến luyến vuốt ve mặt tái nhợt mà trơn bóng, "Ta cũng không từng hối hận."
Thiếu niên tựa ở trong ngực người đàn ông, nghe tiếng nói hơi khàn khàn lại ôn nhu cực kỳ như khúc yên giấc vậy mang theo những từ bản thân mình chưa từng nghe qua truyền vào bên tai, một tia ánh sáng cuối cùng trong mắt ngọc lục bảo tan hết đi.
Snape ôm thân thể gầy gò, cảm thụ ấm áp trong lòng bàn tay nhảy một chút rồi dừng lại. Tựa như sợ sệt lại tự như tự hỏi vậy trầm mặc thật lâu, cuối cùng ở trên môi hơi lạnh của thiếu niên ấn xuống một cái hôn.
Có cái gì mà đúng sai chứ, y nghĩ.
Chí ít đáng giá.
Hết.
← Chương trước: Chương 05←
→Chương sau: Chương 07: PHIÊN NGOẠI→