Chương 22: Không phải là yêu thì là gì?
Edit: Cung Nguyệt Ngư
Harry đẩy cửa vào thư phòng, thấy Snape đứng tại giá sách chuyên tâm mà xem sách.
Áo choàng thâm sắc, tóc đen dài đến ngang vai, mũi ưng cao thẳng, chân mày nhíu chặt, cùng với đôi môi mỏng. Harry thở dài, đời trước sao cậu lại không phát hiện Snape lại có mị lực như vậy chứ...
Thật là.....aizz...
Aizz...???
!!!!!!!!!!!!!
Harry đột nhiên giật mình tỉnh lại, bản thân đang suy nghĩ cái gì vây! Cậu, cậu, cậu như thế nào mà lại thấy lão dơi già đầy dầu mỡ bất công hỗn đản này có mị lực? Đầu óc cậu bị nhồi đầy cỏ lác rồi sao?
Đại khái cảm giác có người nhìn mình, Snape quay đầu lại.
“Cứu thế chủ vĩ đại đứng ở trước cửa là muốn biểu đạt mình có hứng thú với độc dược sao?"
“Không phải.” Harry liều mạng lắc đầu, muốn đem cảm giác quỷ dị vừa rồi ném ra khỏi đầu.
“Những bức họa cách vách muốn mời ngài qua một chuyến.”
Bức họa cách vách?
Snape đối với những tổ tiên của gia tộc Prince không có ấn tượng gì, vừa rồi hắn muốn Harry đi tìm mấy bức họa nói chuyện là vì hắn cần một không gian yên tĩnh để tìm sách, Harry ở trong này chỉ làm phiền thêm mà thôi.
Harry nói gì đó, bọn họ muốn gặp hắn? Bọn họ không phải khinh thường mình là một máu lai sao?
Đau đầu suy nghĩ mà không có kết quả, Snape cũng không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình, hắn không nói gì mà bỏ sách trên tay xuống, đi về phía cách vách.
Harry cũng đi vào theo.
Mới vừa rồi các bức họa vẫn còn ồn ào giờ đã khôi phục trầm tĩnh. Nhìn thấy Snape bước vào, người lớn nhất hỏi.
“Ngươi là Severus Snape?”
Snape hơi cúi người.
“Đúng.”
Tuy rằng không được ông ngoại thích, nhưng đối với tổ tông mình hắn vẫn có kính ý.
Người lớn nhất tiếp tục nói.
“Severus, ngươi vào thư phòng đến kệ sách thứ 4 bên dưới có một cái hộp nhỏ, dời kệ sách ra, mang cái hộp đó lại đây.”
Snape tuy rằng không hiểu đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo.
Harry cũng không hiểu mà nhìn ông lão kia.
Trên gương mặt âm trầm của cụ hiện lên ý cười, cụ nói với Harry.
“Gia tộc Prince cần một tộc trưởng.”
Trong nháy mắt Harry hiểu được ý của đối phương, ánh mắt Harry chuyển thành ngạc nhiên. Được một người lớn nhất Prince thừa nhận, đối với một cái máu lai như Snape là một chuyện không thể nào tin được.
Không đợi Harry thắc mắc, Snape đã mang hòm nhỏ tiến vào.
Tất cả các bức họa đều nhìn vào nam nhân cao lớn trọng ổn này.
“Mở hòm.” Người lớn nhất chỉ đạo.
Snape làm theo.
Một chiếc nhẫn được quấn từng vòng Khổ ngải thảo bằng vàng xuất hiện trước mắt họ.
“Nhỏ máu lên, ngươi chính là tộc trưởng của gia tộc Prince.” Người lớn nhất nói.
“Ngươi nguyện ý không?”
Tay Snape đang run rẩy.
Hắn cũng không biết mình có nguyện ý hay không, bước vào trang viên Prince là một việc, đối với gia tộc phụ trách lại là chuyện khác, hơn nữa, dưới tình huống mẹ của hắn Eileen Prince bị xóa tên khỏi gia tộc.
Harry biết, Snape đang do dự. Hắn đối với gia tộc Prince có một cảm giác không thể nói rõ, nếu gia tộc này sớm thừa nhận hắn, hắn sẽ không viết lên sách của mình “This book is the Property of the Hair – Blood – Prince”, cũng sẽ không gia nhập vào phe Voldemort để chứng minh giá trị của mình.
Nhưng đồng thời, thiên phú độc dược của hắn là đến từ gia tộc, nếu không phải là bọn họ từ nhỏ đến lớn đều cố gắng truyền thừa xuống, thì hiện tại cũng sẽ không có Snape “Bậc thầy độc dược trẻ tuổi nhất thế kỷ”.
Harry cùng tất cả các bức họa đang đợi quyết định của Snape.
Nửa ngày, Snape rốt cuộc cũng hành động.
Snape dùng đũa phép rạch lên ngón tay mình, đem máu nhỏ lên nhẫn.
Harry mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, lúc trở về Snape cần uống một lọ bổ huyết không? Hôm nay hắn lãng phí thật nhiều máu a!
Trong nháy mắt, chiếc nhẫn liền tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngay trong căn phòng âm u, giống như một mặt trời chiếu sáng gia tộc đã ngủ yên từ lâu này.
Ước chừng 1 phút đồng hồ, ánh sáng dần thu vào trong nhẫn.
Chờ mọi việc kết thúc, người lớn nhất mới hỏi.
“Biết vì sao ta chọn ngươi không Severus?”
“Là vì ta chế tạo ‘Lữ hành thời gian" sao?” Snape hỏi lại.
Cụ mỉm cười.
“Người không phát hiện đối với ‘Lữ hành thời gian’, vẫn còn nhiều chỗ mà ngươi không biết được.”
Snape híp mắt nhìn về phía lão nhân.
“Phát hiện, nhưng ta vẫn chưa tìm được đáp án.”
Lão nhân thay đổi vấn đề.
“Dấu hiệu của gia tộc Prince là Khổ ngải thảo, ngươi cũng biết đi?”
“Đúng vậy.” Snape trả lời. Nhẫn tộc trưởng còn trên tay, hắn còn không biết thì đúng là đứa ngốc.
“Khổ ngải thảo có hoa ngữ là ‘Hâm mộ’.” Cụ giải thích.
“ Dùng nó ngao chế độc dược, để hai người uống vào, suy nghĩ cuối cùng của cả hai người là đối phương và cả hai phải cùng nghĩ về một điểm thời gian, mới có thể cùng nhau trở lại.”
Đây là bí mật của “Lữ hành thời gian”.
Nó có thể mang linh hồn của người uống nó, trở về thời điểm cuối cùng mà người đó nhớ đến, thân thể ở hiện tại sẽ chết.
Tình huống bình thường, một người trọng sinh liền có thể thay đổi lich sử, nhưng lịch sử ban đầu vẫn sẽ tiếp tục, tỷ như Snape cùng Harry trở về vào năm 1998, khi Harry thấy thi thể Snape, Snape đã trở về năm 1991, nhưng lịch sử ở hiện tại vẫn tiếp tục, Harry mai táng thi thể cho hắn. Sau đó ở thung lũng Godic, sẽ có người phát hiện thi thể cậu, lịch sử cứ như vậy tiếp tục diễn ra.
Vì bảo trì cân bằng, Harry cùng Snape trở về, thời gian sẽ xuất hiện phân nhánh, thời không song song sẽ xuất hiện. Bọn họ trở về cùng một cái thời điểm, nhưng từ lúc đó lịch sử phát triển theo một hướng đi khác hoàn toàn bất đồng với lịch sử cũ kia.
Nếu hai người đều uống vào ‘Lữ hành thời gian", như vậy hai người phải cùng nghĩ về đối phương và muốn trở về cùng một điểm thời gian, nếu không mỗi một người sẽ ở một phân nhánh thời gian khác nhau, sẽ không bao giờ gặp nhau.
Hiểu được mọi chuyện, Snape và Harry nhìn nhau, trên mặt hiện lên sự may mắn.
Trong phút vô ý thức cuối cùng, lại làm bọn họ trọng sinh trở về, vẫn có thể ở cùng một chỗ.
Tươi cười trên mặt lão nhân có điểm buồn bã.
“ Cho nên ta mới nói, các ngươi thật may mắn, dưới tình huống không rõ nguyên lý của độc dược khi trọng sinh về còn có thể nhìn thấy đối phương.”
Nếu không yêu nhau sâu sắc, thì sao trước khi chết lại muốn nhìn thấy đối phương?
Gia tộc Prince giao cho Snape, có người thừa kế của Potter ở đây trợ giúp, đối với một gia tộc sắp biến mất mà nói, là sự lựa chọn tốt nhất.
“Cảm ơn ngài.”
Đầy là lời cảm ơn chân thành nhất của Harry từ lúc trọng sinh đến nay, người gia tộc Prince là người đầu tiên làm bọn họ nhận rõ tình cảm với đối phương.
“Không cần khách khí.”
Lão nhân mỉm cười thản nhiên.
“Severus, sau khi trở về ngươi có thể đến Gringotts ký tên ma pháp, sở hữu tài sản của Prince, sẽ là ngươi thừa kế.”
Khoan!
Nhắc đến chuyện này làm Harry nhớ đến sự kiện bị mình bỏ quên lúc nảy. Cậu chuyển hướng nhìn về phía người phụ nữ đến từ gia tộc Potter.
“Ngài còn chưa nói cho ta biết trang viên Potter ở chỗ nào.”
“Tại phía tây nước Anh, gần với Liverpool”. Trên mặt người phụ nữ kia hiện lên nụ cười thuần túy của gia tộc Potter.
Harry gật đầu.
“Cảm ơn.”
Đi ra từ mật thất của trang viên Prince, hai người đều cầm thật chặt tay đối phương.
Có chút chuyện, không cần nói ra, hai người họ đều minh bạch. Đời trước bọn họ, đối địch với nhau gần 7 năm, nhưng tại thời điểm cuối cùng của sinh mệnh họ mới hiểu được sự quan trọng của đối phương, đời này sẽ không lại bỏ qua nhau.